“Mày nói vậy mà nghe được à? Ngũ Vận Uyển, gia đình nhà tạo đối xử với mày có tệ đầu, vậy mà mày lại báo đáp nhà họ Lâm thế à? Lòng dạ mày bị chó ăn hết rồi hay sao? Còn nữa, tiền học của mày cũng là nhà họ Lâm chúng tao trả đấy! Nếu không thì Ngũ Vận Uyển mày có được ngày hôm nay chắc? Làm người thì đừng có mà lấy oán trả ơn.”
Lâm Hải Sinh cũng lên tiếng: “Vận Uyển, con đừng có mà ngang ngược như thế, nếu nhà họ Lâm mà phá sản thì ba sẽ đi nhảy lầu đấy!”
Ngũ Vận Uyển rất hối hận vì đã nhận sự giúp đỡ của nhà họ Lâm nhiều năm như vậy, bây giờ nếu không giúp họ vượt qua được cơn khủng hoảng này thì có vẻ như cô sẽ trở thành một kẻ xấu vong ân phụ nghĩa mất.
Ngũ Vận Uyển thầm cảm thấy rất khó chịu, bỗng nhiên, lúc này gia đình Khương Linh lại yên tĩnh trở lại, ngơ ngác nhìn về phía sau cô.
Ngũ Vận Uyển quay lại, hóa ra là Nam Ngự vừa đẩy xe lăn vào.
Mặc dù Nam Ngư ngồi trên xe lăn, nhưng việc này chẳng là gì so với khí chất lạnh lùng của cô, thậm chí nó còn có vẻ khá hợp.
Dù có ở trường hợp nào thì khí chất của Nam Ngự cũng rất mạnh, rất đáng sợ.
Nam Ngự quan sát những người trong phòng một lượt, kể cả Ngũ Vận Uyển đang rơm rớm nước mắt.
Khương Linh và Lâm Hải Sinh quay ra nhìn nhau vài lần, họ muốn lên tiếng nói chuyện, nhưng lại bị khí thế của Nam Ngự dọa sợ, ai cũng ấp úng.
Lâm Hải Sinh nói: “Sếp, sếp Nam? Mời, mời cậu vào ngồi.”
Mà Khương Linh thì hiểu việc giao tiếp với người khác hơn, bà ta mỉm cười, nói: “Ôi chao! Sếp Nam à, người nhà với nhau, cậu đừng khách sáo làm gì, chúng tôi đang nói chuyện với Vận Uyển về mấy chuyện trong nhà ấy mà. Nào ngờ cậu lại vào, ha ha!”
Nam Ngự đích thân đến nhà họ Lâm!
Lâm Hải Sinh không hiểu mục đích của việc Nam Ngự đến đây. Có phải là anh đang muốn mua công ty nhà họ Lâm, biến nó thành một phần của tập đoàn Ngự Diệu không? Hay là anh muốn đến đây để bàn chuyện làm ăn với ông ta?
Khương Linh thấy Lâm Hải Sinh chỉ nhìn chằm chằm vào Nam Ngự mà không nói lời nào thì lén huých nhẹ cùi tay vào người ông ta.
Lúc này Lâm Hải Sinh mới kịp phản ứng lại: “À, đúng vậy, vừa nãy chúng tôi kể lại cho Vận Uyển nghe mấy chuyện hồi con bé còn nhỏ ấy mà. Con bé này, cứ khiến chúng tôi phải lo lắng mãi thôi. Dù sao thì cũng là người thân ruột thịt.”
Lâm Hải Sinh còn chưa nói hết câu thì Nam Ngự đã lạnh lùng cắt ngang lời ông ta.
+
“Tôi đã nghe thấy những gì mà mọi người vừa nói rồi”
Câu nói đó của Nam Ngự khiến cho Khương Linh và Lâm Hải Sinh choáng váng, giọng điệu của anh có vẻ rất bình tĩnh, rất thân quen.
Anh đã nghe thấy gì rồi?
Vậy là hôm nay Nam Ngự đến nhà họ Lâm là để bảo vệ người, không phải là đến để bàn chuyện làm ăn. Anh đang bảo vệ Ngũ Vận Uyển!
Lâm Hải Sinh hơi xấu hổ lên tiếng: “Nhân vật chính đã đến rồi thì tôi cũng xin nói thẳng. Chúng tôi mong rằng sếp Nam sẽ giơ cao đánh khẽ mà tha cho chúng tôi. Nghe nói là cậu đã kết hôn với Vận Uyển rồi, vậy thì cậu cũng là con rể của tôi rồi. Khi nào rảnh thì hai người cùng về nhà ăn cơm đi”
Khương Linh ra vẻ thoải mái, cười phá lên: “Đúng đúng, chồng nói đúng quá! Người một nhà thì không cần phải phân chia rạch ròi làm gì. Ha ha, Vận Uyển, con cưới chồng giỏi quá”
Lúc nãy Nam Ngự ở ngoài cửa đã nghe thấy hết những lời trách móc mà họ đã nói với Ngũ Vận Uyển rồi. Bây giờ họ lại quay ra nịnh nọt như vậy, Nam Ngự cảm thấy rất chán ghét.
Vừa nãy anh thấy Ngũ Vận Uyến bị bắt nạt ở nhà họ Lâm nên mới tiến vào ngăn cản, chứ anh không vào đây để làm thông gia với nhà họ.