Nam Ngự cau mày.
Ngũ Vận Uyển cứ thể thỏa hiệp? Cứ thế dễ dàng bỏ qua cho cả nhà này? Đây thật sự không phải phong cách làm việc của Nam Ngự anh.
Lần này anh làm nhà họ Lâm sụp đổ, để bọn họ mãi mãi không có ngày trở mình, khiến bọn họ nếm mùi nghèo khổ, biết được cảnh khốn khó khi cùng đường bị lối, nếu không bọn họ sẽ không học được thế nào là khoan dụng.
Anh cúi đầu nhìn Ngũ Vận Uyển thì phát hiện mắt cô hơi đỏ, bỗng chốc càng giận hơn: “Ngũ Vận Uyển, bọn họ đối xử với em như vậy, em thật sự bỏ qua cho bọn họ sao?”
Bây giờ Ngũ Vận Uyển có suy nghĩ và cách của mình, thay vì nói bỏ qua, chi bằng bảo là buông tay thì đúng
hơn.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến trả thù, nhưng xả được giận rồi thì có thể thế nào? Chỉ cần vẫn là người nhà họ Lâm thì cô mãi mãi có vướng mắc không dứt được, cô đã sớm chấp nhận rồi.
Ngũ Vận Uyển nhìn Khương Linh và Lâm Hải Sinh, cô lấy can đảm nói với bọn họ: “Đúng vậy, Nam Ngự, em muốn bỏ qua cho bọn họ, tha cho nhà họ Lâm”
“Tại sao?” Nam Ngự không hiểu, hỏi.
“Nam Ngự, em cảm thấy em không nợ nhà họ Lâm gì cả, mà là Lâm Hải Sinh nợ mẹ con em. Lúc đó là Lâm
Hải Sinh ép buộc chiếm hữu mẹ và em, nhưng bao năm qua chưa từng coi trọng mẹ con em!”
Lâm Hải Sinh cúi đầu không nói, quả thực ông ta cảm thấy hổ thẹn với hai mẹ con Ngũ Nhã Phân.
Ngũ Vận Uyển nói tiếp: “Từ trước đến nay, nhà họ Lâm luôn thờ ơ đủ điều với em, nhưng em lại không thể nào làm một người vô tình vô nghĩa. Nam Ngự, xin anh tha cho nhà họ Lâm, em chỉ muốn sống yên ổn, em hi vọng mình không liên quan gì đến họ hơn là đi trả thù họ”
Khương Linh và Lâm Hải Sinh nghe xong thì lập tức tươi cười niềm nở, nói với Nam Ngự: “Phải đấy, chúng tôi vẫn là người một nhà mà. Vận Uyển, cô làm đúng lắm, cô làm rất đúng! Ha ha, cậu xem đây chẳng phải là lũ tràn vào miếu Long Vương sao?
Ánh mắt Nam Ngự như mũi dao, anh nói với Khương Linh: “Bà im miệng cho tôi!”
Khương Linh hoảng sợ lập tức lui lại.
Ngũ Vận Uyển nghe thế thì lại bật cười, người một nhà... chói tai thật.
Bọn họ xem mình và Ngũ Nhã Phân là người một nhà khi nào?