Khương Linh nghĩ thầm, làm vậy là mẹ con chúng mày còn được lời ấy!
Ngũ Vận Uyển thầm cảm thấy xót xa, cô chợt nhớ đến một chuyện hồi nhỏ.
Khi còn nhỏ, mẹ con cô sống nương tựa vào nhau, Ngũ Nhã Phân thường xuyên đi làm nhiều công việc cùng một lúc, rất mệt, rất khổ, phải làm đến tận khuya mới được đi ngủ.
Khoảng thời gian đó, Ngũ Nhã Phân đi sớm về khuya, không thể chăm sóc cho Ngũ Vận Uyển còn nhỏ yếu nên bà mới phải tạm thời gửi Ngũ Vận Uyển đến cho gia đình Lâm Hải Sinh chăm sóc một thời gian.
Ngũ Nhã Phân dặn dò Ngũ Vận Uyển, đến nhà họ Lâm rồi thì phải thật ngoan ngoãn, không được gây chuyện.
Bình thường Ngũ Nhã Phân xót con gái, cố gắng hết sức để Ngũ Vận Uyển không phải làm quá nhiều việc nội trợ.
Nhưng ở nhà họ Lâm, Khương Linh lại bảo người giúp việc đi làm việc khác để ép Ngũ Vận Uyển phải đi rửa bát, quét nhà, dọn dẹp phòng ốc, làm cỏ ngoài vườn. Bà ta dùng rất nhiều việc nội trợ để hành hạ Ngũ Vận Uyển, mà Ngũ Vận Uyển còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Đêm đến, cô lén nằm trong chăn khóc chứ không dám kể cho Ngũ Nhã Phân biết, cô không muốn mẹ mình đi làm với vẻ phân tâm.
Ngũ Vận Uyển còn nhớ là Lâm Hải Sinh bạn làm việc, nhưng Khương Linh lại
thường xuyên dẫn Lâm Tiểu Như còn nhỏ đi ra ngoài du lịch, mà Ngũ Vận
Uyển cũng sẽ được đi theo.
Ngũ Nhã Phân nghĩ rằng như vậy thì sẽ tốt cho Ngũ Vận Uyển, vừa được đi chơi lại có thể tiếp thu được nhiều kiến thức mới, tốt hơn việc đi theo bà làm việc ở khắp nơi. Bà rất tán thành việc Ngũ Vận Uyển đi du lịch cùng gia đình họ.
Ngũ Nhã Phân nói: “Mẹ không thể cho con nhiều thứ như vậy được, nên mới đành phải dựa vào nhà họ Lâm. Không phải là do mẹ thiếu tự trọng, mà là mẹ không muốn con đi theo mẹ rồi biến thành một đứa bé không biết gì cả, mẹ hy vọng rằng sau này con sẽ có tiền đồ, có thể tự lực cánh sinh”
Vậy nên, từ nhỏ Ngũ Vận Uyển đã rất kiên cường rồi. Mặc dù vẻ ngoài của cô nhìn có vẻ yếu ớt, dịu dàng, nhưng thật ra cô có tính cách rất quật cường, không muốn dựa vào bất kỳ ai.
Nhưng mà Ngũ Nhã Phân lại không biết rằng Khương Linh lúc nào cũng giả vờ giả vịt, mỗi lần đi du lịch thì bà đều có những yêu cầu rất quá đáng với Ngũ Vận Uyển. Bà ta dẫn cô đi, nhưng lại không cho cô chơi.
Khương Linh mua cho Lâm Tiểu Như một cốc kem, nhưng lại bảo Ngũ Vận Uyển: “Này, mày đi lấy cô trong túi, đứng che cho Tiểu Như đi, con gái yêu quý của tao đang bị phơi nắng rồi kìa”
Ngũ Vận Uyển không muốn đi.
Khương Linh lại nói tiếp: “Có người nào làm chị như mày không? Em gái bị nóng, bảo mày đi che ô thì mày lại không vui, đồ ranh con!”
Ngũ Vận Uyển bị mắng một trận. Mà lần nào cũng vậy, cô chỉ có thể đi theo hai người họ như người hầu, một mình ngồi ở một góc nhìn Lâm Tiểu Như vui vẻ chơi đùa.