Cứ như vậy, mỗi ngày đều sẽ thấy được có một người, mà cũng không rõ là người hay không ngồi xếp bằng cả ngày đối mặt với cánh cửa gỗ lớn màu trắng ấy. Bọn họ cũng không nghĩ mình cần phải thông báo này cho thiếu gia của mình.
Chỉ là gia chủ bọn họ, lúc về, nhưng ngày đầu cô gái kia đến, sẽ khác bình thường ở điểm dừng lại mà đưa mắt đánh giá quanh một vòng, rồi sẽ hỏi xem những gì đã xảy ra hôm nay_[Thiếu gia rốt cục là đang nghĩ ngợi chuyện gì? Hay gần đây Luân gia thật sự gặp phải vấn đề]
Nhưng qua được ngày thứ tư, liền đổi thành trực tiếp đặc câu hỏi_”Họa Thư ở đâu?”
Chung quy, bọn họ cũng không rõ lịch trình của người kia. Bọn họ đối với sự khó hiểu với hành động ngồi chờ, sau đó bỏ chạy của Họa Thư nữa muốn mở lời, nữa lại thôi, cuối cùng lại đồng nhất mà giữ yên lặng.
Một tuần, đều chăm chỉ ngồi chờ. Họ có chút tò mò không biết mấy ngày tiếp theo người kia sẽ làm gì, hoàn toàn không cảm thấy chút chán chường khi thấy Luân gia hiện tại lại có một cây si sinh trưởng mỗi ngày.
Cho đến một ngày.
Họa Thư không ngồi nữa mà chuyển sang nằm dài ra nền gạch, nhưng người vẫn một mực nằm nghiêng quay ra phía cửa.
Mọi người vẫn chưa kịp sững sờ thông báo thì cánh cửa đã được mở ra, cứ như vậy đánh vào đầu của Họa Thư, nhưng mà người kia cũng không nhúc nhích. Người hầu trong nhà nhanh chóng chạy ra cản lại cửa, hoảng hốt nhìn qua Họa Thư thì thấy người này chậm chạp ngồi dậy, không khỏi cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Luân Hoa có chút khó hiểu, đi đầu, nép người sang một bên đi vào thì thấy cô đang lồm cồm ngồi dậy, chậm chạp đưa tay ôm lấy trán thì hắn liền nhanh chóng đi đến, khuỵu người nghĩ muốn đỡ Họa Thư dậy_“Sao lại ở đây? Có đau không?”
“Ngủ quên, không đau”_người né tránh, không muốn Luân Hoa giúp, một tay vẫn ôm chặt trán, tay kia chống xuống sàn nhà để thuận tiện đứng dậy
“Sao lại ngủ ở đây?”_Luân Hoa chỉ chau nhẹ mày đối với sự từ chối kia, chậm rãi đứng dậy
“Mệt liền ngủ”
“…”_hắn muốn hỏi, hỏi thật nhiều, cảm giác thôi thúc muốn hỏi nhưng lại không có từ ngữ nào có thể để cho hăn dùng lúc này_[Người này….]
Cũng không chờ thêm, Họa Thư chậm chạp lảo đảo xoay người rời đi, nhưng được vài bước lại lăn ra té, rồi lại đứng dậy đi mất, mọi người đều chỉ có thể yên lặng mà nhìn theo bóng dáng xiêu vẹo kia cho đến kia biến mất, đồng loạt nhìn về phía gia chủ Luân gia
Anh mở lớn mắt nhìn quanh mọi người_”Ta làm gì?”
“Thư tiểu thư mỗi ngày đều ngồi tại đây chờ người về, không hiểu sao hôm nay lại nằm dài ra như vậy”
“Mỗi ngày?!”
“Vâng, nhưng mà vừa biết thiếu gia về liền rời đi, hôm nay người bất ngờ về, có lẽ là chạy không kịp”_nói đến đây lại ra vẻ lén lút nhìn nhau mà mỉm cười
“Ngại ngùng sao?”_một người khác chịu không nổi chêm xen vào
“Không thể nào đâu!”_năm người phía sau Luân Hoa không nhịn được đồng thanh phản đối
Họ vốn được tính là không ở cùng với Họa Thư quá lâu, nhưng trong tư tưởng của mỗi người, đều đã âm thầm định hình nhân cách cùng hành vi đối với cô. Lời đồng bộ này liền khiến cho Luân Hoa kiềm không được, quay đầu nhìn nhanh rồi lại trở về, ánh mắt kiềm không được hướng lên lầu_[Không phải phòng của cô ấy ở dãy nhà khác sao? Sao lại lên lầu?]
Mọi người nhanh chóng tản ra, âm thầm tính toán đường đi tiện nhất để có thể lượn vòng trở lại. Họ thật sự muốn xem người mới này, cô ấy thật lạ lùng
Luân Hoa trở ra, phòng khách không ai khác ngoài năm người kia đang tùy tiện làm việc riêng của mình. Đảo mắt nhìn quanh, liền có chút khó chịu mơ hồ mà bước xuống.
Năm người thấy Luân Hoa xuống, đứng dậy, gật đầu rồi lại ngồi xuống, tiếp tục trò chơi của mình
“Chưa đến sao?”
“Nữ hầu có trở lại, có nói cửa phòng khóa rồi”
“….”
“Thiếu gia, người tình làm sao?”_một người trong bọn họ quyết định dừng trò chơi của mình, vẻ mặt vờ nghiêm túc nhìn hắn
“Ta không rõ”_Luân Hoa trầm mặc, tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực
“Trong cô gái kia cũng không đến nổi quá đáng nghi”_A Nhất mân mê cằm, sau đó tự gật gù với ý kiến của mình
“Người đó theo lời của A Hạo chính là tổ tông của Họa gia đó! Nếu đúng như vậy, không những nguy hại cực cao mà lợi ích cũng rất lớn đó”_A Ngũ cũng nhanh chân nói tiếp
“Họa gia a, cùng lắm sống ba kiếp, này là tổ tổng, là bao nhiêu kiếp a”_A Tứ cũng không ngại tiếp một chân vào
Luân Hoa nhướn mày, nhìn sang năm người_“Họa gia, không có động tĩnh gì sao?”
A Nhị bộ dạng điềm tĩnh hạ cờ, cũng không ngẩng đầu nhìn Luân Hoa _“Vẫn như bình thường ạ”
A Tam lại đang hăng hái chơi game, vừa thấy Luân Hoa buông thỏng tay, xoay lưng thì liền hỏi_“Thiếu gia, người đi đâu?”
“Ta tìm Hạo”
Có một ngày.
Mọi người nhịn không được, trên bàn ăn lén lút đưa mắt nhìn về phía Họa Thư, hiện tại vẫn chưa động đũa.
Họ không hiểu vì sao, người này không chạm thức ăn, bản thân cũng không dám chạm đến. Luân Hoa nhướn mày nhìn tình cảnh buồn cười trước mặt này, quay qua nhìn Họa Thư_”Sao lại không ăn?”
Người mắt vẫn chăm chăm nhìn vào chén cơm nho nhỏ trước mặt, không lạnh không nhạt hỏi lại_“Tại sao họ không ăn?”
“….”
Luân Hoa gằng lại tiếng cười_”Em ăn, họ sẽ ăn, luôn ưu tiên cho nữ giới”
Họa Thư nghe được, khẽ nheo mắt, đầu hơi ngẩng cao, có cảm tưởng như đang hạ mắt phán xét_”Sợ tôi?”
“Không, là thứ đứng bên cạnh cô ấy”_một người trong năm người bọn họ lên tiếng, bốn người còn lại thì ánh mắt thể hiện khiếp đảm khảm sâu_[Chúng tôi chưa có làm gì nên tội mà!]
Luồn khí đen không hiểu vì lý gì, hiện tại tại hình dáng con người, hai tay đều cầm hai con dao đen mũi nhọn hoắc như chực xông vào đánh chén bọn họ. Năng lực người này, dù là hết sức hay chưa, đối với bản năng cùng tiềm thức của người bình thường, đã là quá đủ
“Đừng quan tâm nó”_Họa Thư vừa nói xong, thứ khí đen liền dùng hai con dao cọ vào nhau, và thật thần kì! Âm thanh cót két ấy lại vang lên
“Sao nó lại có thể ra ngoài?”_A Nhất kiềm không được tò mò lên tiếng
“Mỗi tháng sẽ có bốn lần như vậy, có thể tùy ý tách ra, làm bất cứ việc gì mà không cần ra lệnh”
Một trận hít khí lạnh vang lên thật rõ ràng sau khi âm thanh của câu nói có tính sát thương chí mạng của Họa Thư vang lên
Luân Hoa kiềm không được, nhướn mày, mỉm cười cắt ngang bầu không khí run rẩy yếu ớt_“Từ hôm nay, tôi sẽ đưa em đi cùng”
Họa Thư liền quay đầu nhìn qua Luân Hoa, chớp mắt, thật chậm rãi nói_”Thật sự không sợ sao?”
Luân Hoa mỉm cười lắc đầu_”Sẽ ổn thôi”
Cô ánh mắt vô hồn nhìn hắn, đưa mắt nhìn một vòng bảy người trước mặt này, hạ mắt nhìn đĩa thức ăn nguội lạnh trước mắt, thì thầm_”Xem ra, cách tiếp cận này là hiệu quả nhất”
Lời này nói ra, dù nhỏ, nhưng nghe vào vẫn là có khả năng. Vài loại ý nghĩ đủ chiều liền ập tới. Nhưng trước mắt. Họ đã được ăn.
Sau đó quả thực đưa Họa Thư đi cùng. Lúc cô xuất hiện một lần nữa dưới lầu, mọi người đã hít phải ngụm khí lạnh. Chỉ đơn giản là sơ mi nữ cách điệu cùng quần tây ôm gọn dáng người, mái tóc vấn cao, gương mặt dù khi nhìn lướt qua trông có vẻ non nớt nhưng mà… vẻ mặt kia còn có mấy chi tiết đi kèm, thật sự nếu đã nghiêm túc nhìn thì chính không khác gì âm hồn khi xưa trỗi dậy, làm cho năm người bọn họ có cảm giác tà khí cực kì mãnh liệt bũa vây
Luân Hoa ánh mắt thản nhiên nhìn cô đi xuống, kì thực chỉ có chút ngạc nhiên. Người này bình thường đều là tóc để xả, đêm kia cũng là bất đắc dĩ mà không nhìn rõ. Hiện tại, liền có thể chắc chắn.
Chờ cho Họa Thư đi xuống, Luân Hoa liền tiếng đến, đeo kính vào cho cô. Họa Thư liền đánh một cái rùng mình thật mạnh trong khi anh thì lại hài lòng nhìn thành phẩm của mình
Thông qua nó, đôi mắt cô trở lại bình thường, màu tím cũng đã chuyển sang màu nâu_”Nếu không phiền, em có thể gia nhập vào Luân gia chúng tôi. Cô ngẩng đầu nhìn anh, không màng tới dáng người màu đen đang xoay phải xoay trái xem xét vật mới đặt trên gương mặt chủ nhân của nó
Người vẫn chăm chú nhìn Luân Hoa, chớp mắt_“Không phiền”
Người đến nơi, nó là một tòa cao ốc lớn và rất nhiều kính, vẫn như bao lần, Họa Thư luôn là người cuối cùng đi theo đoàn người. Năm người kia vừa vào đến công ty thì liền chia nhau các hướng mà tách ra, chỉ để lại Họa Thư cách xa vạn dặm so với Luân Hoa
Cứ như vậy bảo trì khoảng cách, từ xa nhìn Luân Hoa vị vây bởi thư kí của công ty, liên tục đọc về những thứ gì đó, người đảo mắt nhìn quanh rồi lại nhìn đến vật cản đường phía trước. Luân Hoa đã bước vào một căn phòng nhỏ và Họa Thư cũng muốn theo cùng khi thấy cánh cửa kia đã không chờ đợi cô mà chậm rãi, trơn tru chuẩn bị đóng lại
[Giết!]_người nheo mắt, nghĩ muốn hạ thủ
“Chờ tôi một chút”_Luân Hoa thấy Họa Thư bị cản, trong giây phút đó nghĩ muốn xem phản ứng của cô, nhưng hình ảnh giết người không gớm tay liền như sấm chớp mà đánh xuống, rung lên hồi chuông cảnh bảo khiến cho hắn phải lập tức nói với thư kí cạnh mình, sau đó nhanh tay ấn nút mở cửa thang mau, bước về hướng của cô
“Là người của chúng ta”
Bảo vệ giật mình, vội quay đầu, nhìn thấy người ở phía sau thì liền cúi đầu_”Chào tổng giám, xin lỗi vì việc này, mong ngày thứ lỗi”
“Không sao, cô ấy là người mới, cần được hướng dẫn nhiều”_Luân Hoa mỉm cười đầy lịch thiệp, đưa tay ngoắc Họa Thư ý muốn cô đi về phía mình_”Lần sao, người này nếu thấy lòng vòng ở công ty hay bất cứ đâu bên ngoài khi anh đang trong giờ làm việc, cứ đưa lên phòng tôi là được”
Hoa Thư nghiêng đầu nhìn dấu hiệu kia của Luân Hoa, cũng vẫn đứng yên một chỗ. Vị bảo vệ xoay về hướng cô nói gì đó, sau đó khẽ cúi người, tay hướng vào trong tỏ ý mời vào, nhưng cô vẫn không bước đi, cứ như vậy đứng yên nhìn mỉm cảm mím cười của Luân Hoa đang hướng về phía cô_”Họa Thư, em nên bắt kịp tôi. Mau lên”
Chậm chạp bước lên một bước, Luân Hoa vẫn mỉm cười, kiên nhẫn chờ đợi, lại bước thêm một bước nhỏ thì liền thấy người phía trước khẽ chau mày nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, vẫn yên lặng đứng đợi.
Cô bước đến gần anh, khoảng cách chỉ là một cái vươn tay liền có thể chạm nhưng rồi Luân Hoa lại gật đầu, mỉm cười hài lòng, sau đó xoay người trở vào thang máy. Họa Thư mắt chết nhìn vào, vẫn tiếp tục bước đi.
Thang máy khá lớn nhưng chỉ có năm người, hai nam ba nữ, trong đó có đến ba người là thư kí hiện tại đang không ngừng run rẩy, nho nhỏ than_”Thật lạnh”
Luân Hoa cũng cảm thấy hơi lạnh mơ hồ, nhưng cũng cảm thấy khó hiểu khi người xung quanh lại run lên dữ dội đến như vậy, không kiềm được lại nhìn qua Họa Thư lúc này đang chằm chằm nhìn vào vách kim loại tựa như gương soi của thang máy_[Lý do này sao?]
Trên hành lang đi đến văn phòng, vẫn như lúc trước, người luôn đứng ở khoảng cách xa nhất có thể so với nhóm người. Luân Hoa thở dài, bất chợt dừng bước, cũng không quay đầu_”Em có thể đợi ở ngoài, nữa tiếng nữa, A Nhất sẽ đến đón”
Họa Thư nhìn Luân Hoa cho đến lúc cánh cửa văn phòng đóng lại, một lời cũng không nói, vẫn như cũ đối mặt với cánh cửa kia.