“Thưa, là phòng này”_nữ hầu có chút khó xử khi không biết gọi cô gái trước mặt này là gì, vẫn lịch thiệp mở cửa, đưa tay hướng vào trong ý mời
“Gọi ta Thư”
“Vâng, Thư tiểu thư”_nữ hầu có cảm giác mình sẽ cắn phải lưỡi mỗi khi phải gọi theo cách này
“Không thì phu nhân cũng được”
“….”_cô mím môi, khẽ khàng đưa mắt nhìn đi nơi khác
Người quay đầu, mắt chết hướng thẳng đỉnh đầu người trước mặt nhìn xuống_”Phòng này, ngay cạnh hắn không?”
“Là ai ạ?”
“Gia chủ”
“…”_nữ hầu mím môi_[Xa vạn dặm thưa phu nhân của tôi]
“Thì ra là rất xa”_nói đến đây, người khẽ chớp mắt mặt kệ biểu tìnhnhư gặp ma của nữ hầu_”Đã làm phiền. Về sau, chỉ cần gọi Họa. Cảm ơn”_người cứng nhắc cúi đầu chào lại, sau đó lại chậm chạp mà đứng thẳng, xoay người vào trong trước sự ngạc nhiên của nữ hầu
[Thế rốt cục gọi là gì bây giờ]
Người đứng yên, nhìn một vòng căn phòng, chậm chạp đi đến tấm nệm đơn, ngắt quãng đưa tay chạm lên mặt đệm_’Ta muốn san bằng nơi này’
Khí đen sau một lúc nằm yên thì hiện tại liền bắt đầu chuyển động_’Liền làm đi’
‘Đêm nay ngươi có một tiếng, lúc ta bao quát nơi này, phải trở về’
‘Vừa đủ, ta cũng khá no rồi’_vừa nói xong, luồn khí đen liền tách ra, rồi từ từ tiêu tan vào trong không khí.
Mười một giờ. Bên trong tất cả dãy nhà đều là sự yên lặng và đến đáng sợ. Ngoài vườn, không ai hay, cũng không camera nào thu lại được, Họa Thư chậm rãi đi tản bộ bên dưới, bước chân không biết vôtình hay cố ý, tiến vào nhà chính.
Khóa hay không, vốn chẳng phải là vấn đề.
Mười hai giờ. Luân Hoa giật mình tỉnh giấc liền thấy bên giường một đôi mặt chết đang từ trên cao hạ xuống nhìn mình cùng gương mặt vô cảm, mái tóc đen dài được quấn lên cao, cùng đầm ngủ màu trắng
[Không đến nổi dọa người lắm]_Luân Hoa chống tay nâng người dậy nhưng liền đưa tay lên đỡ lấy trán, day day hai bên sóng mũi, chậm chạp ngồi dậy, hít sâu một hơi, chau mày, nheo mắt nhìn đến người trước mắt, cúi đầu lắc nhẹ trái phải để qua cơn choáng váng_”Em ngủ không được sao?”
Hắn giật mình, không nghĩ bản thân sẽ nói ra lời này, liền nhanh chóng nhìn lên, đôi mắt màu tím trong suốt như xuyên thủng kia lại mang cho hắn cảm giác đau đớn tiếc nuối
“Không, thói quen”
“Nếu muốn có thể cùng tôi ngủ”_Luân Hoa lại giật mình, rất nhanh bình tĩnh lại tinh thần_”Nếu em thật sự ngủ không được”
Họa Thư nhìn người nam nhân trước mặt, tay buông thỏng hiện tại lại được cứng nhắc nâng lên, đầu cũng hơi nghiêng một chút. Nhưng tưởng chừng có thể chạm đến khuôn mặt kia thì lại thu về. Người trước mặt, dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn cô
“Ngủ ngon, xin lỗi đã làm phiền”_Họa Thư như máy móc thời hiện đại, chỉ có điều hoạt động trơn tru hơn chúng đôi phần. Quay đầu đi trước, sau đó đến thân rồi chân mới xoay theo sau. Hắn nhướn mày, nghĩ người phía trước này sẽ dừng lại mà nhìn hắn. Nhưng dù là một lần cũng không. Thậm chí là lúc đóng cửa.
Luân Hoa thật sự tỉnh ngủ. Không phải bởi vì sợ, mà là những câu hỏi dồn dập trong đầu hắn hiện tại_[Rốt cục kiếp trước đã làm gì?!]
Không tự giác mặc vào áo khoát dày, mở ra cửa phòng, bước ra ban công ngẩng đầu nhìn trời, cúi đầu nhìn xuống liền thấy được Họa Thư cũng đứng ngay tầm nhìn, ngẩng đầu nhìn trời.
Luân Hoa không biết bản thân có phải hay không trong đêm sinh ảo giác. Hắn thấy đôi vai nhỏ kia có chút bất lực mà buông thỏng. Sau đó nghiêng đầu rồi lại thành cúi đầu, nâng lên tay phải, rất nhanh hắn liền chau mày bởi một đường màu đỏ dưới ánh sáng của trăng tròn mà trở sậm hơn trông có chút quỷ dị. Máu có chút đặc sệt. Hắn định hô lên ngăn cản nhưng khi giọt đầu tiên vừa tiếp đất, một vòng ma pháp nhỏ hiện lên rồi liền biến mất. Sau đó cứ như bước chân của con người, từng bước ngày một nhanh, rồi sau đó như chạy mà biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Hắn không hề biết, hắn giật mình tỉnh dậy, đầu đau như vậy, là bởi vì bị cướp đi một mớ tóc, trong im lặng.
Sáng sớm, năm người bọn họ tròn xoe mắt nhìn người thuần thục sử dụng dao nĩa như một quý tộc nhà giàu chính hiệu. Nghĩ muốn hỏi, nhưng lại không giám. Họ vẫn còn bị đã kích tâm hồn.
Cô gái nhỏ, lúc này vui vẻ kéo theo một người thanh niên khác đi vào_”Anh hai mau nhìn, là thi bản phiên bản hoàn thiện và năng lực kinh người đó!!”
Người vẫn chậm rãi, đưa thức ăn vào miệng
“Không phải thi bản”
“Gì, vậy gọi là gì?”
Không quan tâm em gái nhỏ bên cạnh, bước đến bên bạn, nắm áo một trong năm người kéo ra, lật ghế ngã ngữa, hai tay chống lên bàn, rướn người nhìn tới Họa Thư. Hắn đứng đó, tựa lưng bên tủ lạnh, nhướn mày xem chuyện sắp xảy ra
Họa Thư chậm chạp mang khăn nhỏ lên lau miệng, nhìn lên cậu thanh niên, đôi mắt người chết cùng vẻ mặt không cảm xúc_”Có tào mau phun”
Cậu thanh niên chau mày_[ cách nói chuyện này, có chút gì đó]_rất nhanh bỏ qua ý nghĩ đó, nhìn đến người trước mặt bộ dáng tao nhã, quý phải đúng kiểu cách lại không hoa mỹ, thực sự là hoàn hảo của vương giả_”Khu mộ, không chỉ có mình ngươi”
“Chú ý xưng hô”_người nhìn hắn thêm nữa giây cũng lười, trực tiếp quay đầu nhìn qua Luân Hoa
“Người là người nhà họ Họa?”
Họa Thư nghiêng đầu, đôi mắt vô hồn thả lỏng nhìn như có thể ngủ bất cứ lúc nào, chỉ là con ngươi bên trong lại linh hoạt chạy trái chạy phải_”Người nhà họ Họa là của ta”
“…”_cậu trừng mắt, không giấu nổi tia ngạc nhiên. Nếu là người nhà họ Họa, tuổi chỉ khoảng ba trăm. Nhưng người này thì ngược lại, lại nói họ Hạ là của mình_[Này là tổ tông Họa gia nha!!! Đáng giá ngànvàng nha]
“Ta sẽ giết ngươi”_nhìn ra tia tính toán trong mắt cậu thanh niên, người bình thản đứng dậy, ngay lập tức năm người kia cũng đứng dậy theo. Nhưng lại chửng lại.
Nó đến
Lại có thứ vô hình áp bức, oán hận, đe dọa bọn họ. Người chậm chạp chớp mắt_”Đừng nghĩ chống đối ta. Ta biết rõ từng loại năng lực mà các ngươi có. Ta đến đây chỉ để tìm người của ta theo đúng lời hứa”_người nheo mắt, nhìn đến cậu thanh niên. Đây là lần đầu tiên, họ cảm thấy cái xác biết đi này biết tức giận
Có một thứ vô hình quấn chặt người cậu, ghì cậu xuống nền nhà, Họa Thư chậm chạp đi đến, hạ mắt nhìn_”Ta không thích người khác đào bới bất cứ thứ gì liên quan đến cái gọi là kiếp trước của ta. Nhất là tên chuyên gia đi tìm kiếm, phân tích thông tin như ngươi! Ta cực chướng mắt”_người nhấn chân lên ngực cậu thanh niên nghiến xuống_”Em gái ngươi, cẩn thận một chút, có khi nó là người đi trước”
Vừa dứt lời, luồn khí đen hình mũi lao trước mặt năm người dần dần lộ rõ, nhưng rồi lại biến mất mà không quay trở về với chủ nhân của nó. Cậu thanh niên cũng được thả ra, nhưng một chút sợ hãi cũng không có, ánh mắt ngược lại lại trực tiếp gắt gao dán lên người Họa Thư.
Họa Thư quay đầu, nghĩ muốn đi đến bên cạnh của Luân Hoa, nhưng chỉ vừa được vài bước
“Vậy, năng lực người có là gì?”
Người nghiêng đầu, mắt nhìn Luân Hoa vẻ mặt không giấu nổi vẻ tò mò cùng hưởng thụ mà nhìn mình_”Giết người”
“Hầu hết đều như vậy, có thể chi tiết hơn không?”
“Giết”
“….”_cậu mím môi nhìn cái xác triệu đô biết đi trước mặt_”Người có chắc, chỉ có mình người?”
“Liên quan sao?”
“Tôi nói trước, nếu người đã tỉnh thì cẩn thận một chút. Hiện tại điều khó tin cũng ở đây vậy điều gì cũng có thể xảy ra nha. Không chừng hôm nay đã có tin tức rồi”_cậu thanh niên cong mắt mỉm cười, nghĩ mình thanh công đe dọa lão tổ tông này
Mà người ngoài như bọn họ, cứ như người nước này đang nghe cuộc hội thoại của nước khác, đều bộ mặt mê man như nhau
“Ta chết, mang các người theo”
Lần này, không cần quan tâm là ai, đều trợn mắt bởi lời này. Có cảm giác đang ôm một quả mìm vào người, đồng lòng đưa ánh mắt đáng thương nhìn đến gia chủ_[Người có chắc sẽ thu lưu người này không vậy!?!]
Luân Hoa nhướn mày, nhìn đến Họa Thư đang hướng về phía mình mà đi tới. Mấy ngày qua, liền hình thành loại tư thái một trước một sau, dù là bất cứ đâu, cô gái này cũng theo sau hắn. Cho nên hầu như mấy ngày này đều không thể ra ngoài.
Mỗi lần có việc cần phải ra ngoài đều bất giác nhớ lại còn có người luôn bám sát theo mình, với hình hài này, không nghĩ mang ra ngoài lòng vòng được
“Nếu có việc ra ngoài, cứ đi, không cần nghĩ nhiều”_Họa Thư đôi mắt vô hồn màu tím nhìn lên Luân Hoa_”Tôi ở nhà là được”
[NHÀ!!! NHÀ AI!!!]
Một lúc sau, tất cả đều rời đi, Họa Thứ đứng ở cánh cửa đang từ từ đóng lại trước mặt mình, vẫn đứng yên dù cho người hầu trong nhà qua lại có đôi chút thắc mắc xem không biết người mới không rõ danh tính này đang muốn làm gì.
Đứng một lúc lâu, lúc thất Họa Thư cử động, mọi người không tự chủ mà giật mình dù không biết lý do, ánh mắt đăm đăm nhìn vào từng cử chỉ, động tác chậm chạp của cô.
Họa Thư, cứ như vậy ngồi xếp bằng đối diện với cạnh cửa, chờ đợi.
Mọi người ở nhà chính, bất cứ lúc nào cũng đều tìm cách để đi qua sảnh chính, nhìn xem người kia có còn chờ đợi hay không.
Buổi trưa, nghĩ nên gọi Họa Thư đến dùng cơm, nhưng không ai đủ can đảm. Đến chiều, một người đánh liều bước lên_”Họa tiểu thư, đến giờ cơm rồi ạ”
“Không đói, cảm ơn”
[Qủy a, một ngày rồi, trồng cây si như vậy là mất mạng trước khi kịp ra hoa đó!]_mọi người đều âm thầm kinh hãi trước cây si trong nhà kia.
Đến tối vắng lặng, lại có người nhịn không được, đến ở phía bên phải, cúi đầu, nhẹ nhàng nhắc nhở cây si_”Thiếu gia về rồi”
Họa Thư chớp mắt, nhìn qua người hầu kia, rồi lại nhìn đến cánh cửa trước mặt vẫn đang đóng kín kia_”Đã biết, cảm ơn”_sau đó thật chậm chạp như cỗ máy hết dầu mà đứng dậy. Xoay người rời đi.
Trái ngược với những gì người thường nghĩ, bằng một cách nào đó, họ sẽ thấy được Họa Thư đến đón mừng thiếu gia của họ về nhà. Nhưng cửa mở, người cũng đã vào, vậy mà người chấp nhận ngồi xếp bằng cả ngày đối mặt với cửa nhà vậy mà lúc này ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Rốt cục là đợi chờ thứ gì??
Cứ như vậy, người đã ở đây được một tuần