Tình Nhân Ngàn Năm

Chương 7: Bóng đen, bỏ đi, phân công



Có một người bộ dáng vội vàng chạy đến, vừa thấy Họa Thư yên lặng như trụ cột ở trước cửa phòng giám đốc bọn họ mà thầm thở dài an tâm, chỉnh lại bộ dáng xộc xệch của  mình, bước đến_”Họa Thư, thiếu gia vừa nói, cô hiện tại sẽ được luân phiên theo chúng tôi làm việc”

Đồng hồ bắt đầu hoạt động trong khi cô chậm chạp quay đầu, chớp mắt_”Được”

Có một ngày

Bởi vì đã chứng kiến sự khủng bố của người kia, bọn họ liền cùng nhau bí mật thống nhất một kế hoạch. Hôm nay trùng hợp lại có việc để cho đám người bọn họ thử nghiệm Họa Thư nên rất nhanh đều được sự đồng ý của bốn người còn lại.

A Nhất ở trên xe, lâu lâu lại thông qua kính chiếu hậu nhìn đến Họa Thư cùng con người đen ngòm ngồi cạnh cô. Anh có cảm giác, nó là đang ngoác miệng tận mang tai cùng hàm răng lởm chởm sẽ bay đến cấu xé anh thành giẻ rách trước ánh mắt thờ ơ của chủ nhân nó.

Thầm tự âm thầm cầu phúc cho mình

Đưa Họa Thư đến bến cảng đã có người của Luân gia chờ sẵn, rất khí thế bỏ lại cho cô một câu_”Theo sát tôi”

Cô chậm chạp bước ra ngoài, đưa mắt nhìn quanh nơi rộng lớn này hoàn toàn không để ý đến sự chỉ huy của người được Luân Hoa gọi là A Nhất trước mặt, cô bước đến gần một container, đưa tay chạm vào vật thể lạnh lẽo kia, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, rồi lại nhìn ngang, bao quát sự cao lớn của chúng khi được chất chồng lên nhau

A Nhất tìm kiếm cô, đang định gọi tên thì lại gặp phải ánh mắt hoảng sợ của mọi người đang nhìn mình, hắn chau mày_”Có chuyện gì?”

“Phía….phía sau”

A Nhất liền quay đầu, đồng thời theo bản năng liền phóng tới, né một dao hạ xuống_[Sao hôm nay động tác của nó lại chậm như vậy?”

Con người màu đen kia quả thực đã ngoác miệng mà cười, tạo ra lỗ hổng to lớn, xuyên thấy trên gương mặt nó, trở ra sau lướt sang phải ý muốn chém ngang người của A Nhất. Nhưng mà, vấn đề ở đây, nó muốn giết người nhưng hành động cùng tốc độ lại không khác gì đang tập dưỡng sinh. Hắn thở dài, hướng người phía sau_”Sắp tới giờ, mau vào vị trí”

Mọi người tản ra, còn hai người bọn họ, một thực thể tập dưỡng sinh với con dao phay trên tay và nụ cười ngoác tận mang tay, một người cứ lùi sau, bước tới, bước sang phải rồi lại sang trái trong khi đang xem tài liệu trên tay

Thời khắc đến, Họa Thư vẫn cách xa vạn dặm so với chính cuộc bên kia đang gay gắt trả giá. Trước đó A Nhất đã tỏ ra khó chịu khi cô không chịu đến gần, nhưng hiện tại cũng không rãnh rỗi đặt tâm tư vào cô.

Qủa thật khi đoàn người bị tập kích bất ngờ khi phía bên kia cảm thấy cuộc trao đổi mang đến bất lợi cho họ, A Nhất liền ở thế tấn công sau khi nhìn qua thấy Họa Thư dường như không được để ý tới thì cả người đều như dồn hết lực, dưới chân, một vòng ma pháp màu đỏ từ nho nhỏ bắt đầu lớn dần ra, trong lúc người xung quanh cũng bắt đầu tiến lên tấn công, hắn lại cúi người, hai tay áp vào mặt đất. Mất một lúc lâu mới bật người phóng tới, lao vào chiến đấu.

Họa Thư vẫn lặng lặng đứng đó cùng xác chết xung quanh và một bóng đen hiện tại đã lên tiếng_”Khằng khặc, khằng khặc”

[Kì quái, tại sao bẫy không kích hoạt]_A Nhất trong lòng không khỏi kinh hoảng, trước đó, hắn đã lắp bẫy ma thuật nhưng đến lúc trước khi trận chiến bắt đầu, lượng ma pháp xung quanh của hắn bỗng tuột dốc không phanh rồi biến mất, điều đó khiến cho hắn phải lần nữa gồng mình, đặt bẫy ở khoảng cách xa và trong thời gian ngắn.

Nhưng hiện tại, một cái cũng không hoạt động. Hắn có thể ám sát, có thể cận chiến, nhưng sức bền là có hạn, trong lòng liền dấy lên lo lắng cùng nghi ngờ mà nhìn về phía của Họa Thư, ngay lập tức liền thấy cảnh tượng khiếp đảm, không cẩn thận bị ăn một vết thương vào chân phải. Người của hắn lập tức chạy lên yểm trợ còn A Nhất thì vẫn sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt vốn ra luôn ở đằng sau hắn

Cái bóng màu đen kia đang trực tiếp ăn vào xác người, còn có, bẫy ma pháp của hắn hiện tại lại đang xoay quanh nó trông như một lớp màng bảo vệ. Còn Họa Thư, chỉ yên lặng đứng bên cạnh, mắt đăm đăm nhìn đến hướng này, A Nhất cảm thấy có một tảng băng lớn đang di động lên xuống phía sau lưng hắn

“Bách Lão đại, anh muốn chết hả? Mau tỉnh!”

A Nhất bị lay gọi, nhưng cũng không thể cử động. Cái thứ kia nó ngẩng đầu nhìn Họa Thư, rồi lại nhìn đến hướng bọn họ mà đánh rơi phần thịt xuống đất, vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ là đứng dậy, sau đó bỗng nhiên_’phừng’_một tiếng nó liền biến mất, xuất hiện ngay phía sau anh, phát ra âm thanh kì dị_’Khằng khặc’

Lúc anh quay đầu nhìn thì lại không thấy nó, nhưng cảm giác dưới đất lại khiến anh rùng mình ớn lạnh, cúi đầu thì lại thấy vòng ma pháp một đỏ một đen xoay vòng. Còn anh thì như bị hút cạn sinh lực, mắt dần mờ đi khi hình ảnh cuối cùng chính là cái con người màu đen kia, dùng kĩ năng của anh để giết người.

Lần này, anh bởi vì ác mộng mà tỉnh lại, ngơ ngác nhìn quanh thì không kiềm nổi ôm đầu, khó chịu hỏi_”Các người đang làm gì?”

A Nhất được đưa về nơi thuộc quản lý của mình, nằm trong phòng bệnh chung nhưng là mọi người thì lại dồn vào đứng hoặc ngồi thu người chỉ duy nhất một góc phòng, còn ngay bên giường anh, lại là Họa Thư đang khoanh tay ngồi đó thờ ơ, không chút ngại ngùng dùng mắt chết nhìn anh. Kí ức hiện về, anh có chút run rẩy cố dằn xuống mà hỏi_”Cô, ổn chứ?”

Người nhìn A Nhất, nghiêng đầu không trả lời, mắt cũng nhìn đi nơi khác

Hắn chớp mắt, chỉ đến thứ màu đen đang làm động tác dọa ma trước người của hắn khiến cho bọn họ muốn thét lên cũng không thể, chỉ có thể bày ra bộ mặt kinh hãi_”Nó rốt cục là gì?”

“Là do các người chọn sai ngày. Ta đã nói trước, nó có thể tự ý hoạt động bốn ngày một tháng. Ngươi lại ở trước mặt nó mở tiệc. Tự.làm.tự.chịu”_người đứng dậy, xoay lưng muốn rời đi

A Nhất chớp mắt, liền nắm lấy tay áo cô_“A, vậy còn lý do tôi tại sao lại có cảm giác như mất hết sức, còn có vòng ma pháp hai màu”

“Bởi vì các người cung cấp cho nó thức ăn cùng sức mạnh, nó cần phải phóng thích. Đơn giản là vậy”

“Cô, không kiềm nó lại được sao?”

Họa Thư quay người, hạ mắt nhìn nhân loại gương mặt không còn chút máu trước mặt, nhún nhẹ vai_”Không”

“…”_A Nhất ngay lúc đó liền vẽ mặt kinh hãi nhìn theo một người một bóng đen luôn miệng cười_”Khằng khặc”_theo ở phía sau, rồi lại cùng nhau biến mất phía sau cánh cửa

Anh cũng có thể thở dài. Vẫn chưa thể minh bạch rõ ràng được việc gì.

‘Chuyển được không’

Bạch lão đại bất ngờ như ra đa rà tần số, nghe được tiếng thì thầm đâu đó, nhưng âm thanh lại quá mức quái dị

“Khằng khặc”

‘Hừ, yếu như vậy? Làm sao có thể bảo vệ hắn’_Họa Thư chau mày, bước chân ra phía ngoài vườn, mắt không nhịn được nhìn về phía cổng lớn kia, không nghĩ nhiều, cứ như bản năng mà hướng cửa đi ra ngoài

‘Khặc, đi à? Muốn bỏ đi hay là đi tìm hắn’

‘Xem bên ngoài’

Hôm đó

A Nhất sau một hồi suy nghĩ bởi vì mệt mỏi lại lâm vào cơn mê, đến lúc tỉnh dậy thì suy nghĩ khiến hắn thức giấc chỉ đơn giản bao gồm_[Ngủ thế này, ai trông coi Họa Thư? Hình như mình còn chưa phân việc cho bất cứ ai….]_nghĩ đến liền trợn trừng mắt, bật người, tung chạy ra ngoài

“HỌA THƯ ĐÂU!”

Mọi người ở phòng khách lúc đó đều vẻ mặt khó hiểu nhìn đến lão đại của bọn họ, một người giơ tay lên xin được nói_”Là cô gái kia sao ạ?”

A Nhất liền vội vàng nhìn theo thì lại thấy một cô gái ăn mặt mát mẻ, ánh mắt gọi tình, cắn ngón tay, chớp chớp mắt e thẹn nhìn anh. Bỗng dưng cảm thấy buồn nôn_”Không, là người có bóng đen đi cùng”

“A, không thấy ạ”

“Hình như ra ngoài rồi”_một người khác lên tiếng

‘quác….quác….quạc….”

Bỗng nhiên có cảnh máu me tràn ngập khắp nơi hiện lên rõ ràng trong tâm trí của A Nhất, hắn liền hét_“ĐỨNG LÊN!! TÌM CÔ ẤY VỀ ĐÂY NHANH LÊN CHO TA!!!! TẤT CẢ!!!!”

Mọi người giật mình, liền bỏ giờ ván bạc mình đang chơi, vội dập điếu thuốc, nhét tiền của mình trở lại vào người mỗi người liền chạy ra một hướng vẻ mặt hoảng hốt không kém gì lão đại bọn họ, cùng với suy nghĩ_[Lão đại bắt được chị hai sao?]

Trong lúc mọi người vất vả tìm kiếm thì Họa Thư, xác chết biết đi  vừa gặp ngõ hay khúc cua liền quẹo, đơn bạc đi bộ bên vệ đường gần đó lại không ai thấy, sau đó cô đi ngược trở lại, trở vào bên trong khu nhà, thờ ơ đảo mắt quanh căn phòng hiện tại cả một bóng người cũng không có, trực tiếp khoanh chân dưới đất ngồi chờ.

Lúc về đến nhà chính, một người bộ dạng vẫn như củ cùng luồn khí màu đen quấn quanh cổ, tay phải nhưng còn A Nhất thì không những quần áo không chỉnh tề, vẻ mặt lộ ra ủy khuất mất mát rất lớn, hướng đến nhóm bốn người kia, thều thào_”A Nhị, ngày mai tới lượt cậu”_sao đó tự mình lảo đảo đi lên phòng riêng….

Luân Hoa thu vào một loạt hành động kia, không khỏi vui vẻ nhướn mày nhìn theo, rồi lại nhìn đến Họa Thư vẫn như cũ đánh giá xung quanh. Lúc bốn mắt chạm nhau thì cô lại nghiêng đầu, sau đó khẽ cúi người_”Xin phép”_sao đó xoay người, ra khỏi nhà chính, rẽ qua hướng khác đi về phía khu nhà dành riêng cho mình cô

“Wah, không ngờ cũng có ngày  A Nhất lại trông thất thiểu đến như vậy, thật sự rất tò mò xem chuyện gì đã xảy ra nha”_A Tam vừa nói vừa cười, quay qua ngoắc tay với một người áo đen, gọi người đó đến_”Người của A Nhất, mang đến đây một người”

“Vâng”

Luân Hoa vẫn yên lặng ở một bên, khoanh tay, lưng tựa vào tường, thỉnh thoảng mày sẽ nhướn lên khi nghe đến mấy chi tiết kia. Hắn cảm thấy, người trước mắt này, kể có vài điểm thiếu. Nhưng quan trọng nhất chính là việc Hoạ Thư tự ý ra ngoài, đến lúc có vài người trong bọn họ nghĩ cô có thể trở lại nên liền nhanh chóng chạy về thì đã thấy cô ngồi đó, lưng tựa vào tường, nhắm mắt ngủ đến thiên chân vô tà.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv