Mặc kệ Chung Tình và hệ thống đang nói gì thì mọi người nhìn vào cũng không ai phát hiện điều gì kỳ lạ.
Chớp mắt mà nửa giờ đã trôi qua.
Ban đầu người đàn ông xăm trổ còn giữ nụ cười trên môi, dáng vẻ nhàn nhã thoải mái, nhưng khi thấy mãi vẫn không ai báo tin tức đến, khuôn mặt gã trở nên cáu kỉnh.
"Bên phía Lăng Tam gia vẫn chưa có hồi âm sao?" Gã hỏi một cấp dưới của mình.
Tên thuộc hạ lắc đầu: "Thật sự không có."
Gã ta cau mày: "Có chắc là đã truyền tin chưa?"
Tên kia gật đầu: "Thuộc hạ chắc chắn, dựa theo chỉ thị của ông chủ mà phát ra 3 tin tức, xác nhận bên Lăng gia đã biết tin."
Gã đàn ông xăm trổ dữ tợn chửi bới, quay đầu nhìn thoáng qua Chung Tình đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, hừ lạnh: "Xem ra trong lòng Tam gia, cô cũng chỉ có thế."
Chung Tình nghĩ thầm, nhận được hồi âm mới là lạ đấy.
Cô cắn chặt môi, tỏ vẻ vừa thấy vọng vừa cảm thấy may mắn: "Tam gia sẽ không bị các người uy hiếp."
Gã đàn ông hung hăng đá vào chiếc ghế sô pha, nói với người bên cạnh: "Đi truyền tin tiếp! Mày nói với Tam gia, trong vòng nửa giờ nếu không có ai đến đây thì tao không đảm bảo được sự an toàn của vị Sương tiểu thư này đâu."
"Vâng."
Gã lần nữa ngồi xuống, đôi mắt cay độc nhìn chằm chằm Chung Tình: "Sương tiểu thư cầu nguyện cho tốt vào, hi vọng cô có chút vị trí trong mắt Tam gia, nếu không..."
Chung Tình nhìn gã: "Nếu không, anh muốn gϊếŧ tôi?"
Người phụ nữ trước mắt dường như ngay lập tức lấy lại bình tĩnh.
Thậm chí cô còn thả lỏng vai, dựa vào lớp nệm phía sau, khí chất hoàn toàn thay đổi.
Tên xăm trổ lộ vẻ nghi ngờ nhìn Chung Tình, dường như không hiểu trong thời gian ngắn như vậy đối phương lại thay đổi đến thế.
Chung Tình khẽ cười: "Anh còn chưa nói cho tôi biết, nếu Tam gia không đến thì anh định làm gì?"
Gã nhìn cô vài lần, xác định trên người đối phương chỉ mang một túi xách nhỏ, căn bản không có lực sát thương nào, rất có thể cô chỉ đang tỏ vẻ bình tĩnh.
Gã yên tâm, liếc qua Chung Tình: "Nếu Tam gia không đến thì có nghĩa là trong mắt ngài ấy, cô cũng chỉ là một món đồ nhỏ mà thôi."
"Tôi, Long Nhị gia không bao giờ giữ lại kẻ vô dụng, một là cô phải để lại một cánh tay, ngày mai gửi qua cho Tam gia, hai là..."
Ánh mắt gã trở nên không đứng đắn: "Đúng lúc bên người tôi không có một hồng nhan tri kỷ như Sương tiểu thư..."
Chung Tình lạnh lùng nhìn gã: "Điều thứ nhất, anh không dám. Điều thứ hai, anh quá xấu, tôi không thích."
"Mày!" Gã đàn ông hung ác nhìn Chung Tình, giơ tay lên định tát vào mặt cô.
Nhưng gã chỉ cảm nhận được hai mắt bỗng choáng váng, ngay lập tức tay mình bị kìm chặt.
Người phụ nữ một giây trước còn trông dịu dàng yếu ớt, giờ phút này mang vẻ mặt lạnh lùng, lòng bàn tay mảnh khảnh như một cái vòng sắt, kìm chặt tay gã không cho gã thoát ra.
"Mau..." Chưa kịp gọi người, tay đã vang lên tiếng "răng rắc", cơn đau ập đến khiến cả người gã run lên.
Người phụ nữ này có thể bóp nát xương cánh tay của gã?
Gã đàn ông xăm trổ kinh hãi nhìn Chung Tình, cô ta là quái vật sao?
"Im lặng." Chung Tình khẽ cảnh cáo.
Cô nhẹ giọng nói: "Người như tôi chỉ thích sự yên tĩnh, nếu bị làm phiền thì tâm trạng không tốt cho lắm."
Cô lạnh lùng nhìn gã: "Nếu tâm trạng của tôi không tốt thì lại muốn phá hủy cái gì đó. Trông anh yếu đuối mỏng manh như vậy, nếu bị thương nặng ở đâu thì cũng đừng trách tôi không chịu trách nhiệm."