Trước đó Chung Tình muốn gã thả mình đi, gã không chịu.
Bây giờ thì hay rồi.
Gã chỉ còn thiếu nước cầu thần bái phật để cô đi cho rồi. Điều này khiến Chung Tình không vui.
Gã bảo cô về thì cô phải về à?
"Tôi thấy phong cảnh trong biệt thự của Long Nhị gia khá là đẹp, Long Nhị gia cũng là một người nhiệt tình, chiêu đãi khách rất chu đáo." Chung Tình nói bóng nói gió.
Điều mà gã xăm mình muốn nhất ngay lúc này đó là tìm người chữa trị vết thương cho mình.
Nhưng người phụ nữ này thật sự khó đối phó.
Giọng điệu gã ta gần như van xin: "Sương tiểu thư, cô muốn cái gì cứ việc nói, đừng ngại."
------
Ở một nơi khác.
Từ khi nhận được thông báo từ người đàn ông tự xưng là Long Nhị, bầu không khí trong xe rơi vào ngưng trọng.
Lăng Hoàn Vũ cúi đầu nhìn thời gian.
Những kẻ đó bảo giới hạn là nửa giờ, mà bây giờ đã qua hai mươi phút.
Mặc dù trong lòng hắn biết người phụ nữ kia sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Lăng Trầm nhìn biểu cảm của Tam gia, nhanh trí nói một câu: "Ngài cứ yên tâm đi Tam gia, trong vòng mười phút chắc chắn chúng ta sẽ đến kịp."
Lăng Hoàn Vũ liếc hắn một cái, đột nhiên cảm thấy tên này cũng thuận mắt hơn ngày thường.
Ừm, vậy thì chuyến đi Nam Phi sắp tới đổi người khác cũng được.
Lăng Hoàn Vũ cụp mắt xuống, che đi sự bạo ngược và sát khí trong đó.
Lúc này hắn rất muốn phá hủy thứ gì đó, mà mấy kẻ kia tình cờ tự dâng mình lên họng súng.
------
Chung Tình ngồi trên ghế sô pha, dửng dưng nhìn Long Nhị: "Tôi đã hỏi anh một lần rồi, anh muốn tìm Tam gia là để làm gì?"
Long Nhị suy nghĩ một chút. Ban đầu gã cho rằng đây chỉ là một ả tình nhân được Tam gia sủng ái nên những chuyện như vậy không cần nói cho cô biết.
Nhưng xem ra, thân phận của vị tiểu thư họ Sương này không đơn giản như vậy, thậm chí cô ta có thể là tâm phúc của Tam gia.
Trong trường hợp này thì nói ra cũng không lỗ.
Dù sao cũng đúng lúc tìm sự hợp tác.
Suy nghĩ theo hướng này nên gã nói thẳng: "Tôi muốn nói chuyện với Tam gia về việc hợp tác phân chia tỉnh S. Chắc hẳn Tam gia cũng không thoả mãn khi chỉ nắm trong tay tỉnh S đúng không? Chúng ta hợp tác hai bên cùng có lợi, chỉ cần Tam gia cho bọn tôi một chỗ đứng ở khu vực phía Bắc tỉnh S thì mảnh đất của chúng tôi cho Tam gia thoải mái lựa chọn. Như vậy thế nào?"
Chung Tình cười nhạo: "Long Nhị gia tính toán kĩ càng thật."
"Nhưng không thể coi người khác là đồ ngu được!"
Mặt của gã Long Nhị lộ vẻ tức giận.
Ở phía Bắc gã nói một không ai dám nói hai, trước nay làm gì có kẻ nào dám nói chuyện với gã như vậy?
Cho dù người phụ nữ này rất lợi hại nhưng thật sự quá không nể mặt gã.
Chung Tình chả quan tâm sắc mặt gã tốt hay xấu, cô nói thẳng: "Ranh giới tỉnh S là cái gì? Ranh giới phía Bắc của mấy người lại là cái gì? Buồn cười, Long Nhị gia muốn mở rộng phát triển ở tỉnh S, đã đi nhờ cậy người khác còn dám đặt mình ở vị thế cao như vậy. Nếu không phải vì anh coi người khác thành kẻ ngu thì là vì cái gì?"
Tỉnh S là một trong những tỉnh và thành phố phát triển nhất cả nước, mảnh đất phía Bắc của đám Long Nhị làm sao có thể so sánh được. Thủ đoạn này của Long Nhị không khác gì đám sói mắt trắng.
Bị người khác bóc trần bộ mặt thật, sắc mặt Long Nhị trở nên khó coi.
Nói đi vẫn phải nói lại, lúc ở trong địa bàn của mình, gã đã quen với việc thích làm gì thì làm. Bây giờ đi vào khu vực của người khác, mấy thói quen này vẫn không sửa được.
Gã đã quên rằng Lăng Tam gia không phải là mấy con cừu non có thể tùy ý chém gϊếŧ trên địa bàn của mình, mà là một con hổ có thể nuốt chửng con mồi bất cứ lúc nào.
Chung Tình lạnh lùng nhìn gã, nếu mắt gã còn tiếp tục mù thì chắc chắn sẽ phải trả cái giá đắt.