Thân thủ của Chung Tình đều được bọn họ chứng kiến trong khách sạn ngày hôm đó.
Theo như Lăng Trầm nghĩ thì xác suất Chung Tình phải bại dưới đám người chưa từng nghe danh gần như bằng 0.
Tam gia là ai cơ chứ?
Là người có thể trơ mắt nhìn người khác chết mà tâm không chút dao động.
Không phải Lăng Trầm đang trách Tam gia máu lạnh. Trên thực tế, những người như hắn thà đi theo một lão đại lạnh lùng mạnh mẽ, còn hơn là một ông chủ thiếu quyết đoán.
Người đã đạt đến địa vị cao như Tam gia, chỉ cần chút sai lầm nhỏ đã ảnh hưởng đến không biết bao nhiêu người.
Quay trở lại vấn đề chính.
Nhìn người bất động ngàn năm như Tam gia nay lại tức giận như vậy, Lăng Trầm thực sự cảm thấy hơi kinh ngạc.
Một tia sáng loé lên trên thấu kính --- có lẽ suy đoán của hắn không hẳn là sai.
"Lăng Trầm."
Giọng nói lạnh lùng của Tam gia truyền đến.
"Chuẩn bị xe."
Lăng Trầm sửng sốt: "Tam gia, lấy năng lực của Sương tiểu thư, giải quyết vấn đề này không phải là chuyện khó, đâu nhất thiết phải tự mình mạo hiểm."
Làm sao Lăng Hoàn Vũ không biết điều này cơ chứ?
Nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua bầu trời, lạnh lùng nói: "Đã lâu rồi không có ai dùng thủ đoạn như vậy chống đối ta."
Uy hiếp Lăng Hoàn Vũ.
Lăng Trầm định nói gì đó, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy vẻ mặt không tự chủ được của Tam gia, trong đôi mắt ẩn chứa...
Lăng Trầm sợ hãi cúi đầu.
Từ lúc chuyện xảy ra cũng không quá lâu, vậy mà Sương tiểu thư đã gây ảnh hưởng lớn như vậy đến Tam gia?
Hắn cúi đầu, lập tức nói: "Tuân lệnh."
Cùng lúc đó, tại một biệt thự cách xa biệt thự nhà họ Lăng.
Chung Tình được đưa vào phòng khách một cách lịch sự.
Trên ghế sô pha là một người đàn ông trung niên, tầm khoảng 30-40 tuổi.
Thân hình của hắn rất cường tráng, trên vai còn xăm một con thú khổng lồ.
Trông...
Dùng lời của hệ thống mà nói thì không giống người tốt.
"Sương tiểu thư, nghe danh đã lâu."
Chung Tình ngồi trên sô pha bên kia, khẽ nâng cầm, bộ dạng kiêu ngạo, hoàn hảo diễn ra một hình tượng dù thấp thỏm nhưng vẫn ngạo mạn.
Hệ thống âm thầm khen ngợi: "Kỹ năng diễn xuất của ký chủ thật tốt."
Chung Tình: "Tất nhiên rồi, dù sao ta cũng từng đoạt giải ảnh hậu."
Mà người kia nhìn thấy bộ dạng đó của Chung Tình, trong mắt loé lên sự tức giận.
Nhưng nó nhanh chóng bị hắn ta che đậy.
Hắn cười hai tiếng: "Không hổ danh là người phụ nữ của Tam gia, ngay cả tư thế kiêu ngạo này cô cũng học được mười phần trăm rồi."
Chung Tình cau mày, cuối cùng nói ra câu đầu tiên: "Có thể tôn trọng phụ nữ một chút được không? Đừng hút thuốc trong nhà."
Người nọ sửng sốt.
Rõ ràng là không ngờ cô sẽ nói lời như vậy.
Hắn cẩn thận liếc cô một cái, thật sự ngẩng đầu dập tàn thuốc trong tay: "Sương tiểu thư quả nhiên có cá tính riêng, không giống người thường, khó trách Tam gia lại sủng ái cô."
Chung Tình hừ nhẹ.
Người đàn ông lại nói tiếp: "Chỉ là không biết tình cảm Tam gia dành cho cô sâu đậm đến mức nào nhỉ?"
Chung Tình cau mày, nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói: "Ý của anh là gì?"
Người nọ cười hai tiếng: "Tất nhiên là báo cho Tam gia tin tức Sương tiểu thư hiện đang ở đây."
Ánh mắt hắn nhìn Chung Tình giống như đang đánh giá một món hàng có giá trị:
"Cô đoán xem, Tam gia sẽ có phản ứng như thế nào?"