Những người từng tham gia bữa tiệc đính hôn lúc trước mà không chịu nghe lời đều bị Lăng gia xử lý sạch sẽ.
Ví dụ như công ty của mấy kẻ cầm đầu liên tục phá sản chỉ trong vòng một tháng, hoặc đều xảy ra tai nạn ngoài ý muốn nào đó.
Tuy rằng Chung Tình cảm thấy cách làm việc của nam chính quá lạnh lùng, nhưng ngẫm lại, đứng ở vị trí đó, nếu không tàn nhẫn với người khác, thì bọn chúng sẽ sẵn sàng nuốt chửng mình, không chừa lại dù chỉ là một vụn xương.
Không có gì là đúng hay sai cả.
Những người vẫn còn tồn tại là bởi vì họ biết điều mà cẩn thận miệng lưỡi, gạt bỏ hết mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm ấy.
Nhưng ít nhất, khi Chung Tình ra tay, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Sẽ không có ai ngây thơ đến mức cho rằng, vị Sương Hàn tiểu thư kiêu ngạo này chỉ đơn giản là bạn nhảy của Tam gia.
Nhưng biết thì biết vậy, bọn họ thấy Chung Tình vẫn bình thản đóng vai bạn nhảy nữ của Lăng Hoàn Vũ, tất cả mọi người đều ăn ý lựa chọn cách quên đi kỹ năng sát thủ ác liệt của cô.
Tam gia muốn bọn họ làm gì, bọn họ chỉ cần nghe theo là được.
Mà mấy kẻ này thậm chí còn không biết rõ mọi chuyện đã dám vây bắt cô.....
Chung Tình hơi ngẩng đầu, vẻ mặt vừa kiêu ngạo vừa khinh thường: "Mấy người là ai? Biết tôi là người phụ nữ của Tam gia mà còn dám bắt người?"
Bộ dạng y như bình hoa di động ngu ngốc chưa nhận ra tình hình thực tế!
Tên đàn ông cầm đầu tức tối khạc nhổ xuống đất.
Ả đàn bà này nói không sai.
Họ chỉ nhận được lệnh đưa người về.
Nghe nói ả ta là người phụ nữ duy nhất được ở bên cạnh Tam gia sau ngần ấy năm, lão đại của họ cần một món đồ bên chỗ Tam gia, vì vậy buộc phải "mời" vị Sương tiểu thư đến thăm một chuyến.
Người phụ nữ của Tam gia, bọn họ làm gì có gan động vào.
Tuy trong lòng biết vậy nhưng không thể để lộ ra bên ngoài được.
Gã thay đổi sắc mặt, rút ra một lưỡi dao sắc bén từ trong áo khoác to rộng.
Nhìn sắc mặt tái nhợt giống như bị doạ sợ của Chung Tình, gã mới thoải mái hơn một chút.
Gã ta cười toe toét nói: "Ông chủ của chúng tôi muốn nói chuyện đôi câu với Sương tiểu thư, mong là cô chịu nể mặt ngài ấy. Nếu không....."
Gã ngừng cười, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng: "Anh em bọn tôi không ngại dùng chút thủ đoạn nhỏ."
Chung Tình vốn không muốn nói nhiều với mấy tên này, sau lại muốn biết bên trong hồ lô này rốt cuộc chứa thứ gì.
Cô tỏ vẻ hoảng sợ rồi lại giả vờ bình tĩnh, nói với đám người đó: "Tôi cảnh cáo mấy người! Tam gia rất yêu thương tôi, nếu mấy người dám động vào tôi, Tam gia nhất định không tha cho mấy người!"
Vài kẻ nhìn nhau, trong mắt có chút kiêng kỵ.
Nhưng nhiệm vụ là trên hết.
Gã cầm đầu lạnh giọng nói: "Vậy mong Sương tiểu thư có thể phối hợp một chút, tôi có thể đảm bảo, ông chủ của chúng tôi chỉ muốn nhâm nhi tách trà, nói vài câu với cô mà thôi, tuyệt đối không động vào cô dù chỉ là một sợi lông tóc."
Chung Tình tỏ vẻ do dự.
Tên đó lại nói tiếp: "Nếu cô không chịu phối hợp thì chúng tôi phải bất đắc dĩ dùng chút thủ đoạn rồi."
Cuối cùng, Chung Tình vẫn "vui lòng" ngồi lên xe, đương nhiên, di động đã bị lục soát.
Sau khi lên xe, cô có vẻ rất bất an, một tay liên tục vò tóc, tay kia nắm chặt túi xách.
Mấy người kia nhìn cô, hình như cảm thấy cô không có lực uy hiếp nên bọn họ rất thản nhiên nói chuyện phiếm.
Không ai biết rằng, Chung Tình đã báo cáo mọi chuyện xảy ra cho Lăng Hoàn Vũ.
"Cô ấy gan lớn quá vậy? Ỷ vào thân thủ của mình mà liều mạng xông vào nguy hiểm? Thật kinh khủng!"
Lăng Hoàn Vũ đứng giữa đại sảnh, sắc mặt âm trầm, còn người vẫn chưa đến Nam Phi - Lăng Trầm thì cảm thấy bất lực.
Hắn nhìn Tam gia rõ ràng đang tức giận, trong lòng khinh bỉ:
Tam gia, ngài tự nhìn bộ dạng của mình đi, vậy mà còn dám nói không thích Sương tiểu thư?