Hắn thật sự là hết cách với tiểu quái vật này.
Tô Tô lấy tăm bông ra, chấm cồn, bắt đầu bôi thuốc cho Tần Dư Trạch.
Mặc dù bình thường Tô Tô rất bạo lực, nhưng mà dáng vẻ lúc bôi thuốc vẫn rất nghiêm túc và đáng yêu.
Tần Dư Trạch nghiêng đầu nhìn Tô Tô, sau khi nhìn một lúc thì đột nhiên hỏi: "Không phải mày không thích tao à? Sao còn lên bôi thuốc cho tao?"
"Ta ghét ngươi, nhưng ngươi là cháu trai của ta. Cháu trai bị thương thì cô phải bôi thuốc cho cháu."
Logic của Tô Tô rất rõ ràng.
Không thích thì không thích, nhưng là người nhà mình, không thể thấy chết mà không cứu!
Như vậy ba mẹ sẽ buồn! Bé không thể để họ buồn được!
Tần Dư Trạch cười.
Vừa nãy trên đường về hắn còn nghĩ, cũng không biết là bản thân bị chập dây thần kinh nào rồi mà muốn chạy một chuyến vì tiểu quái vật này.
Bây giờ nghĩ lại, thực ra có khả năng là mặc dù hắn không thể tiếp nhận thân phận của tiểu quái vật, nhưng mà vẫn rất thích cái người này.
Nhóc con bạo lực thì bạo lực, nhưng mà dáng vẻ ngốc nghếch lại lộ ra sự đáng yêu, hắn càng nhìn càng thích là sao nhỉ?
Tần Dư Trạch đang vui vẻ thì đột nhiên Tô Tô lật người hắn lại.
"A!" Tần Dư Trạch hét kêu thảm một tiếng.
"A... xin lỗi nha, hơi mạnh tay một chút." Tô Tô "囧", hơi xấu hổ một xíu xìu xiu.
Bé chỉ muốn đổi bên khác để bôi thuốc... Bên đó vừa bôi xong rồi...
"Tao lại không phải bánh rán! Mày lật tao như thế làm gì... Mày nói một tiếng tao khác tự mình xoay người được..."
Tần Dư Trạch nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của Tô Tô thì lửa giận trong lòng liền tự dập tắt.
"Thôi, mày bôi tiếp đi."
Tần Dư Trạch chỉ đành nuốt nước mắt vào trong bụng.
Ngoài cửa, ông bà cụ Tần gia đang áp tai lên cửa nghe trộm.
Thấy Tần Trạch ngheo theo Tô Tô, hai người cũng dần yên tâm.
Xem ra Tô Tô thật sự trị được cái thằng hư đốn này.
Đây có lẽ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi!
Tần Dư Hoài cũng ở ngay bên cạnh, mặc dù hắn không áp tai lên tường nghe trộm. Nhưng hắn cũng ngầm thừa nhận sự sắp xếp của ông bà nội.
Có lẽ Tô Tô thật sự có thể khiến Tần Dư Trạch quay trở lại con đường đúng đắn, để hắn quay trở lại làm một thiếu niên vui vẻ tích cực.
Trong phòng, Tô Tô đã bôi thuốc xong cho Tần Dư Trạch.
Tô Tô đang muốn thu dọn lọ thuốc và tăm bông đã dùng thì Tần Dư Trạch đột nhiên giang tay ôm lấy bé vào lòng mình.
"Cho tao ôm một lát." Tần Dư Trạch nhắm mắt lại, trông như sắp ngủ say.
Nhìn cánh tay rắn chắc đang ôm mình, vẻ mặt Tô Tô liền mơ hồ. Trong tình huống này bé có cần đánh người không?
Bé chưa từng gặp chuyện như vậy nha!
Tần Dư Trạch nói tiếp: "Mày không phải cô à, bây giờ cháu trai bị đau, phải dỗ mới ngủ được!"
Lý do này đầy đủ rồi đi?
Không phải em ấy khoe khoang bản thân mình là cô hắn à!
Vậy thì dỗ hắn ngủ đi!
Tần Dư Trạch ôm tiểu Đoàn tử này vào lòng.
Không ngờ là ôm tiểu Đoàn tử này còn thoải mái phết, mềm mềm, trên người còn thơm thơm mùi sữa.
Hơn nữa không biết tại sao lại khiến hắn có một cảm giác rất yên tâm, thật sự có hơi buồn ngủ.
Mặc dù ôm rất thoải mái, ngửi cũng rất thơm, cũng có cảm giác buồn ngủ. Nhưng Tần Dư Trạch có thể đoán được là lát nữa có khả năng tiểu Đoàn tử sẽ giơ nắm đấm ra đấm hắn một cái thật mạnh.
Sau đó con mèo con kia cũng sẽ giơ móng vuốt ra cào thêm mấy vết trên người hắn.
Tần Dư Trạch đợi một lúc mà vẫn không thấy có cú đấm và vết cào như hắn dự đoán.
Trái lại nghe thấy tiếng của Tô Tô...
"Hồi xửa hồi xưa, có một ngọn núi... trên núi có một tiểu hòa thượng sống ở đó..."
Tần Dư Trạch mở mắt ra thì thấy Tô Tô đang nghiêm túc kể chuyện cho hắn nghe!
"Xì" Tần Dư Trạch bị dáng vẻ nghiêm túc của Tô Tô chọc cười.
Bảo em ấy dỗ hắn ngủ mà em ấy lại dỗ thật!