Còn kể y như thật!
"Không được cười, ngoan ngoãn nghe kể chuyện rồi đi ngủ!" Tô Tô banh mặt lại, nghiêm túc nói.
Muốn dỗ ngủ thì phải nghiêm túc, không được cợt nhả!
"Chuyện mày kể không hay, hay là tao kể cho mày nghe!" Tần Dư Trạch nói.
"Ngươi biết kể chuyện?" Tô Tô lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, giống như đang nghi ngờ khả năng kể chuyện của Tàn Dư Trạch.
"Sao tao lại không biết? Tao biết nhiều lắm đấy nhé!" Con quỷ nhỏ đáng ghét này, thế mà lại coi thường hắn!
"Vậy ngươi kể đi." Tô Tô thoải mái giao lại nhiệm vụ kể chuyện cho Tần Dư Trạch.
Con bé này!
Tần Dư Trạch vô thức mỉm cười.
Tần Dư Trạch vỗ nhẹ vào lưng Tô Tô, bắt đầu kể chuyện: "Trước kia có hai cậu bé, bọn họ cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt đẹp, mặc dù không phải anh em ruột nhưng lại thân thiết giống như anh em ruột. Bọn họ đánh bóng rổ cùng nhau, chơi game cùng nhau..."
"Có một ngày, sau khi tan học bọn họ không về nhà ngay mà đi đến khu trò chơi ở gần trường. Bọn họ quyết chí phải trở thành người đứng nhất ở khu trò chơi đó. Nhưng đột nhiên có vài người xuất hiện, trói hết bọn họ lại rồi mang đi... Vốn dĩ những người đó chỉ muốn bắt một cậu bé trong đó để đòi tiền chuộc."
"Hai cậu bé đó bị nhốt trong một cái kho hàng nhỏ, bọn họ không muốn ngồi chờ chết nên liền cố gắng dựa vào chính mình để thoát ra ngoài... Bọn họ rất thông minh, giúp đỡ nhau cắt đứt dây thừng, lại cạy song sắt trên cửa sổ của kho hàng..."
"Bọn họ cho rằng đã có thể thoát ra ngoài... nhưng vẫn bị phát hiện. Trong đó, có một cậu bé rất dũng cảm, vì để bảo vệ cậu bé còn lại, cậu..."
Tần Dư Trạch cúi đầu nhìn Tô Tô nằm trong lòng mình. Lại thấy con bé đã ngủ rồi, đôi mắt nhỏ nhắm chặt lại, hàng lông mi dài rủ xuống. Mèo con Hổ Tử cũng đang nằm dựa vào người em ấy, một người một mèo ngủ rất yên tĩnh.
Tần Dư Trạch không khỏi mỉm cười.
Chỉ dựa vào em ấy mà muốn dỗ hắn ngủ! Hắn còn chưa kể chuyện xong thì đã ngủ mất rồi!
Rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ.
Chưa kể dáng vẻ lúc ngủ của con nhóc này cũng rất đáng yêu. Nhìn cái mặt mập mập rất là muốn véo...
Mới nghĩ như vậy, Tần Dư Trạch đã nhanh tay véo nhẹ một cái, cảm giác véo rất mềm.
Thật sự là véo rất thích!
Lại véo một cái nữa!
"Biu~biu~biu~"
Sau khi véo liền mấy cái, Tần Dư Trạch bỗng dưng phát hiện ra mình rất trẻ con.
Buồn cười thật, hắn đây là đang làm gì vậy!
Tần Dư Trạch thu tay lại.
Đắp chăn lên cho Tô Tô xong, hắn cũng nằm xuống ngủ ở ngay bên cạnh.
Mùi sữa trên người Tô Tô thật sự là rất thơm.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu trong sáng khi ngủ say của Tô Tô, Tần Dư Trạch tự nói với mình: "Nhóc con, mày biết không, dáng vẻ mày xông lên chắn trước mặt tao muốn bảo vệ tao, thật sự rất giống người đó."
Sau đó Tần Dư Trạch cũng nhắm mắt ngủ say.
Khi mở mắt ra lần nữa thì đã là sáng hôm sau.
Tần Dư Trạch mở mắt, hôm qua hắn lại ngủ say như vậy, hiếm khi không cần chơi game đến mức kiệt sức mới có thể ngủ được.
Tô Tô ở bên cạnh vẫn chưa tỉnh.
Nhưng Hổ Tử trong lòng em ấy thì đã dậy, ngoan ngoãn nằm im trong lòng cô chủ của mình. Mặc cho cô chủ coi nó là gối ôm mà ôm vào người.
Tần Dư Trạch và Hổ Tử mắt to trừng mắt nhỏ.
Một người một hổ dường như đang đối thoại bằng mắt, khiêu khích nhau. Nhưng vì Tô Tô còn chưa tỉnh nên hai người đều không phát ra tiếng.
Sau khi trừng mắt nhìn nhau được một lúc. Mí mắt Tô Tô động đậy, sau đó mở đôi mắt lờ đờ.
Tô Tô vừa tỉnh theo bản năng dụi vào lòng người ở bên cạnh.
Tần Dư Trạch chưa có chuẩn bị sẵn tâm lí liền được nhóc con tặng cho một cái ôm chào buổi sáng!