Xe taxi chạy đến cổng biệt thự Tần gia, Tần Dư Trạch xuống xe vào cổng.
Vừa vào đến nhà liền bị Tần Dư Hoài chặn lại ở cửa.
"Không phải em đi đánh bóng rổ à? Sao lại thành ra thế này?"
Vừa nhìn là có thể thấy được vết trầy ở tay, còn có vết máu đỏ.
Nếu nhìn kỹ thì cũng có thể nhìn thấy vết thương ở cánh tay.
Ngoài ra còn có thể thấy rõ vết thương lộ ra ở phần cổ áo để hở.
Đối mặt với sự dò hỏi của Tần Dư Hoài, Tần Dư Trạch cợt nhả trả lời: "Chơi bóng rổ mà, va chạm là không thể tránh khỏi. Em lại không cẩn thận ngã một cái! Thì trông thảm một chút thôi!"
"Người khác ngã xuống đất đều bị thương ở lòng bàn tay, sao em lại bị ở mu bàn tay?"
"Dáng ngã của em khá đặc biệt đi! Hay là em biểu diễn lại cho anh xem một chút?"
"Thôi đi." Tần Dư Hoài biết mình có nói nữa thì cũng không có tác dụng gì?
"Lát nữa tắm xong thì bôi thuốc vào, đừng để bị nhiễm trùng."
"Vâng vâng, em biết rồi!"
Tần Dư Trạch không kiên nhẫn đi lên lầu về phòng mình.
Sau khi vào phòng, Tần Dư Trạch liền cởi quần áo đi tắm.
Nằm trong bồn tắm toàn là nước ấm, Tần Dư Trạch nhắm mắt thả lỏng người.
Đột nhiên cửa phòng tắm mở ra.
Tần Dư Trạch mở bừng mắt ra thì đã thấy Tô Tô và Hổ Tử đứng trước bồn tắm của hắn.
"Vãi!" Tần Dư Trạch suýt thì bật dậy, vội vàng với lấy khăn tắm ở bên cạnh che đi vị trí quan trọng.
Giống như cô vợ nhỏ rụt người vào trong bồn tắm không dám động đậy.
"Không được nói tục chửi bậy, ba ba nói rồi, nói tục chửi bậy là không tốt."
"Mày đừng quan tâm tao có nói bậy hay không! Sao mày lại chạy vào phòng tắm của tao!"
Tô Tô đưa cồn đỏ ra rồi nói: "Mẹ bảo, đưa thuốc cho ngươi."
Không biết là vì để tăng tình cảm giữa Tô Tô và Tần Dư Trạch, hay là vì cảm thấy chỉ có Tô Tô mới có thể trị được Tần Dư Trạch. Tóm lại Tần lão phu nhân giao nhiệm vụ cho Tô Tô là phải thoa thuốc cho Tần Dư Trạch.
"Không cần! Tao không cần bôi thuốc! Hơn nữa tao là con trai! Mày là con gái! Mày không thể tùy tiện vào phòng tắm xuất tao biết chưa?"
"Nhưng mà cháu là cháu trai của cô."
"Cháu trai hay chú thì cũng không được, anh trai cũng không được! Mày là con gái! Thì không thể tùy tiện vào phòng tắm của con trai! Biết chưa?"
"Tại sao?" Tô Tô không hiểu liền hỏi.
"Không tại sao hết! Dù sao không được là không được! Bây giờ mày lập tức ra ngoài cho tao!"
Tần Dư Trạch sắp không kiềm chế được nữa rồi.
Tiểu quái vật này thật sự là quá đáng ghét!
Tô Tô nghĩ nghĩ rồi nói với Hổ Tử: "Hô Tử, chúng ta đi."
Một người một hổ ra khỏi phòng tắm.
Bọn họ vừa đi, Tần Dư Trạch mới thở phào một hơi.
Nhưng mà hắn cũng chẳng còn tâm trạng tắm bồn.
Hắn ra khỏi bồn tắm rồi lau khô người, bên dưới mặc một chiếc quần cotton nguyên chất màu trắng, bên trên cứ thế để trần liền ra ngoài.
Tần Dư Trạch không mặc áo, không những lộ ra cơ bắp mạnh mẽ săn chắc ở ngực, cũng lộ ra đủ loại vết thương mà hôm nay hắn vừa bị.
Vừa ra khỏi cửa nhà tắm liền thấy Tô Tô và Hổ Tử đang nằm trên giường hắn.
"Vãi! Sao mày còn chưa đi!"
Cháu trai nhỏ này thật sự là hư quá rồi!
"Không được nói tục chửi bậy!" Tô Tô uốn nắn lại lần nữa.
"Không phải, mày rốt cuộc muốn làm gì?"
"Bôi thuốc." Tô Tô lôi cồn đỏ và tăm bông ra, thái độ vừa nghiêm túc lại kiên trì.
Tần Dư Trạch không làm gì được thở dài một hơi, cam chịu ngã xuống giường, nằm giang rộng hai tay hai chân.
"Được, mày bôi đi!" Tần Dư Trạch từ bỏ chống cự.