Đêm khuya.
Trong ngõ sâu ở chợ đêm trung tâm thành phố.
Mấy thanh niên nằm nghiêng ngả trên mặt đất. Chương 𝓶ới nhất tại ﹢ 𝖳𝖱uM𝖳𝖱𝐔 Y𝖾𝑵.Ⅴ𝑵 ﹢
Đau đớn làm vẻ mặt của chúng đều méo mó.
Một nam thanh niên đang ấn một người khác lên tường.
"Bụp."
Nắm đấm của nam thanh niên đánh về phía người đàn ông.
Nắm đấm cố ý thay đổi góc độ một chút, không đánh lên mặt người đàn ông, mà đánh lên tường cách mặt người đàn ông không đến mười phân.
Bức tường đã cũ bị đấm lộ ra vết nứt.
Từ Nghĩa Cường bị ấn lên tường căng thẳng nói: "Tần Dư Trạch, mày... mày bình tĩnh... giết người là vi phạm pháp luật..."
Mà nam thanh niên trước mặt Từ Nghĩa Cường, không phải ai khác, chính là Tần Dư Trạch!
Chỉ là vẻ mặt tàn khốc trên mặt Tần Dư Trạch lúc này hoàn toàn khác so với trước kia!
Tần Dư Trạch thu lại nắm đấm, trên tay rõ ràng có vết máu nhưng dường như Tần Dư Trạch không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười tà ác, vừa điên cuồng lại khát máu.
Từ Nghĩa Cường bị Tần Dư Trạch, người cho hắn cảm giác lạ lẫm trước mặt này dọa sợ.
Tần Dư Trạch mà trước kia hắn gặp được chỉ là một thiếu gia nhà giàu cà lơ phất phơ, bỡn cợt với đời! Mà Tần Dư Trạch ở trước mặt bất kỳ là thân thể hay là ánh mắt, đều rất đáng sợ!
Vừa rồi khi một mình Tần Dư Trạch đánh ngã hết bảy tám anh em của hắn, hắn cũng ngu hết cả người.
Không giống bé gái có sức mạnh phi thường đó, Tần Dư Trạch cho hắn một cảm giác khát máu khiến người khác sợ hãi.
Nên dáng vẻ bình thường của tên này đều là giả vờ à?!
"Từ Nghĩa Cường, nghe nói gần đây mày đang có mưu đồ với Tần Tô Tô?" Tần Dư Trạch cười nhưng trong giọng nói lại có ý muốn giết người.
Tần Dư Trạch đè Từ Nghĩa Cường lại, nắm đấm ở vị trí cách mặt Từ Nghĩa Cường không đến hai nắm tay.
Chỉ cần Từ Nghĩa Cường nói một câu không đúng ý hắn, hắn sẽ đấm lên mặt Từ Nghĩa Cường.
"Tạo... Tao không dám nữa..." Từ Nghĩa Cường vội vàng phủ nhận.
Từ Nghĩa Cường cũng không biết tại sao Tần Dư Trạch lại biết chuyện này!
Hắn đúng là có ý định đi tìm tiểu quái vật đó báo thù!
Nhưng mà còn đang vạch kế hoạch, vẫn chưa kịp thực hiện thì Tần Dư Trạch đã tìm đến rồi!
"Không dám?" Tần Dư Trạch nhếch mép cười xấu xa: "Thật sự không dám?"
"Thật sự không dám nữa! Tần Dư Trạch! Tao thề tao không dám trêu chọc vào hai người chúng mày nữa!"
Hai người này đều là biến thái!
Tần Dư Trạch đột nhiên đẩy ngã Từ Nghĩa Cường xuống đất, sau đó giẫm chân lên bụng hắn.
"Từ Nghĩa Cường, nhớ kỹ lời tao nói. Còn nữa, để ý đàn em của mày cẩn thận vào! Không phải lần nào tao cũng có bỏ qua cho chúng mày được đâu! Nếu không phải giết người là vi phạm pháp luật, tao đã giết hết chúng mày rồi! Chúng mày phải thấy mừng vì tao còn có cái thứ gọi là lương tâm!"
"Biết... biết rồi..." Từ Nghĩa Cường khó khăn trả lời.
"Còn nữa, chuyện hôm nay, cấm được nói với thằng nào."
Có môt vài bí mật Tần Dư Trạch luôn giấu rất kỹ.
Nói xong, Tần Dư Trạch xoay người rời đi, ung dung đi ra khỏi con hẻm.
Ánh trăng cùng với ánh đèn của thành phố về đêm chiếu lên thân hình cao cao gầy gầy của hắn, cái bóng sau lưng kéo dài trên mặt đất.
Vừa ra khỏi ngõ thì có một cơn gió thổi vào mặt.
Cái lạnh làm Tần Dư Trạch tỉnh táo lại một chút.
Cũng khiến hắn cảm nhận được vết thương ở trên người.
Vừa rồi đánh nhau với nhiều người như vậy, hắn cũng bị thương, đoán chừng sáng mai thức dậy lại phải có thêm mấy vết bầm.
Tần Dư Trạch cúi đầu nhìn bàn tay trước mặt, vết máu trên đó kích thích đại não của hắn.
Trong đầu hắn thoáng hiện lên một hình ảnh đẫm máu.
Tần Dư Trạch cũng vô thức nắm chặt tay, vết thương ở tay lại càng rách lớn hơn.
Sau một lúc Tần Dư Trạch mới hoàn hồn lại, lấy khăn giấy ra, lau qua loa vết máu trên tay mình.
Sau khi vứt khăn giấy đã dính máu vào thùng rác, hắn liền ra vệ đường bắt taxi về nhà.