Bạn đang đọc truyện Tiểu Niên của tác giả Nhị Đản. Tôi quên tiệt mất hôm qua là lễ cúng ông Táo. Trong nhà chẳng ai nhắc tới, tôi cũng không xem ti vi. Bạn tôi báo là bị sốt, đâm ra tôi chỉ kịp khoác áo lông lên rồi chạy tới bệnh viện. Qua một trận nháo nhào, cậu ấy cạn xí quách, tiu nghỉu dựa vào vai tôi ngáp ngủ. Xét nghiệm xong, bác sĩ kê đơn một ít thuốc rồi cho về.
Tôi đưa cậu ấy về nhà. Nhà tôi ở Nam Thành, nhà cậu ấy ở quận khác. Tôi lái xe đến khu vực giáp ranh giữa hai bên. Giữa ngã tư đường lớn, đèn giao thông liên tục chuyển màu, trông qua có vẻ nhộn nhịp lạ thường. Trên thực tế, ngoài đường không có bất kì ai.
Giáp Tết, trời đã tối, xe cộ qua lại thưa thớt. Hai chúng tôi chờ đèn xanh trong bóng đêm đen đặc. Khu vực này chẳng thuộc địa phận nào, nói cách khác là vùng đất nằm ngoài vòng pháp luật, thảo nào đèn đỏ dài phát khiếp.
Nếu yêu thích truyện đam mỹ, bạn đừng bỏ qua Không Đường Thối Lui - Hoa Ngộ Nha hay Cẩn Nhiên Ký.
Bình luận truyện