Bạn gái cuối cùng thời cấp hai của tôi là Tiểu Tuệ. Hồi ấy, vì bị dì Bạch bắt ngồi chết dí trong nhà làm bài tập nên Bạch Tiểu Niên không có cách chen chân vào mấy cuộc hẹn hò của tôi. Cậu ấy lấy làm bất bình căm phẫn, cho rằng tôi thấy sắc quên bạn.
Tôi mới bảo, hay là cậu cũng kiếm bạn gái đi? Cậu ấy bèn nhảy phắt từ yên xe xuống, dỗi luôn.
Lại còn dám giận ngược tôi nữa kìa? Tôi còn chưa thèm tức cậu ấy đâu. Sau khi chia tay ba cô bạn gái vì họ bị cậu ấy hớp hồn, cuối cùng tôi mới nhận ra mặt mũi Bạch Tiểu Niên quá đẹp, đẹp đến mức chỉ toàn gây rắc rối. Thôi thì hớp hồn bạn gái tôi cũng chẳng sao, anh em tôi lọt sàng xuống nia, đối với tôi thế nào cũng được. Vấn đề nằm ở chỗ, bạn gái người ta cũng bị cậu ấy hớp hồn.
Bạch Tiểu Niên chỉ biết đến học thôi, những vấn đề khác thì trì độn hết sức. Bao nhiêu cô gái tỏ tình với cậu ấy đều chỉ nhận được cái cúi đầu cảm ơn. Đồ ăn vặt các cô tặng, cậu ấy đưa cho tôi cầm hết, đến khi nghe tôi giảng giải như vậy là không đúng, cậu ấy lại đem trả lại.
Tôi đành nói trắng phớ: Tiểu Niên, cậu có biết ‘thích’ là thế nào không, chẳng lẽ cậu không thấy mến bạn gái nào à? Cậu ấy lắc đầu, bảo rằng trước khi lên đại học sẽ không yêu đương gì hết.
Hay lắm. Cậu ấy không yêu đương gì hết, nhưng bọn con trai khác chứng kiến người trong lòng mình đau khổ vì cậu ấy, cho nên cũng giận lây luôn rồi. Dì Bạch miễn phí tiền ăn ở cho tôi cốt yếu cũng là bởi tôi luôn phải đánh nhau để bảo vệ Bạch Tiểu Niên. Suốt ba năm cấp hai, số lần chịu phạt tôi phải gánh cũng đủ xếp thành một chồng, tất thảy đều là vì cậu ấy.
“Tuy tớ không giết Hồ Gia Minh, nhưng Hồ Gia Minh lại vì tớ mà chết(1), như vậy đó hả?”
(1) Nhại câu “Tuy ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết” trong Tấn thư – Liệt truyện quyển ba mươi chín. Vương Đạo là đại thần, tể tướng dưới thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Vương Đạo từng được Chu Nghĩ (tự Bá Nhân) giúp thoát chết nhưng không biết, sau này lại vì hiểu lầm mà gián tiếp gây ra cái chết của Chu Nghĩ. Sau khi Chu Nghĩ chết, biết được Chu Nghĩ từng giúp mình, Vương Đạo khóc và nói câu trên.
“Chứ sao, cái đồ ‘họa thủy’ nhà cậu!” Tôi bảo cậu ấy muốn bôi thuốc tím thì phải dùng cồn sát trùng đã, thế là ăn đau đến nghiến răng nghiến lợi. Từ dạo học được cái từ “họa thủy” này, tôi luôn cảm thấy hai chữ đó được chế ra để dành riêng cho Bạch Tiểu Niên. Cậu ấy là mưa lớn thình lình, lũ dâng sông lớn, tuy không đến mức dìm tôi chết chìm, nhưng mà cũng lóp ngóp ngắc ngoải.
Mùa hè lớp tám lên lớp chín, dì Bạch mở lòng từ bi đưa hai đứa tôi đi Uy Hải(2) du ngoạn. Ở đó nắng gắt khủng khiếp, ba người chúng tôi không biết cách chống nắng nên bị lột hết một tầng da. Cả người Bạch Tiểu Niên cũng đen sạm đi.
(2) Thành phố biển ở Sơn Đông, Trung Quốc.
Lúc ấy ngắm cái gì, ăn cái gì, bây giờ tôi đã quên tiệt cả, chỉ nhớ rõ Bạch Tiểu Niên. Cậu ấy mặc chiếc quần bơi xanh lam, để trần thân trên gầy gò, ngâm mình trong chiếc phao bơi màu vàng. Rõ ràng cậu ấy không biết bơi, vậy mà vẫn ra vẻ ta đây quăng phao qua một bên, bơi cùng tôi ra chỗ nước sâu.
Tôi cũng chẳng còn nhớ nền cát dưới chân lạo xạo hay êm ái, chỉ có hồi ức về khung cảnh hai đứa bơi thật xa, tới khi nước biển đập đến tức lồng ngực, quay đầu nhìn lại, dì Bạch chỉ còn là một dấu chấm trong đám người đông đúc.
Chúng tôi cảm nhận lực nổi của nước, nhón gót chân nhảy mấy lần, tưởng chừng có thể bay vụt lên không trung trong mấy giây ngắn ngủi. Bạch Tiểu Niên thấp hơn tôi, làn nước biển lung linh mơn man trên xương quai xanh cậu ấy. Cậu ấy lo lắng nắm lấy tay tôi – có lẽ Bạch Tiểu Niên thực sự sợ hãi, song vẫn lựa chọn đi theo tôi.
“Hồ Gia Minh ơi, tớ thấy hơi lạnh.” Cậu ấy nói.
“Vậy cậu qua đây, tớ ôm cậu là sẽ hết lạnh ngay.” Tôi đáp lại.
Rất ít khi Bạch Tiểu Niên nghe lời tôi mà chỉ toàn là tôi phải chiều lòng cậu ấy. Nhưng không biết vì sao khi tôi vừa nói xong, cậu ấy lập tức nhích lại gần. Điều gì đã làm cậu ấy bất chợt nghe lời tôi đến vậy? Là vì bầu trời trong xanh ngày ấy? Hay là vì đã đi quá xa, hay là bởi nước biển quá lạnh?
Tóm lại, cậu ấy vùi mặt vào cổ tôi, hai tay vòng ra sau ôm lưng tôi, thân thể dán chặt vào người tôi. Thế là tôi cũng khoác lên lưng cậu ấy, lồng ngực hai đứa kề sát vào nhau, da thịt liền với da thịt, trao nhau độ ấm giữa làn nước lạnh buốt.
Năm mười tám tuổi, tôi cầm mảnh vỏ sò đỏ cậu ấy từng đưa tôi để nhớ về những hồi ức ấy, vẫn băn khoăn không biết ngày đó tim ai nổi trống trước.
“Đã ấm lên chút nào chưa?” Tôi hỏi cậu ấy.
“Ấm lắm rồi ấy.” Cậu ấy trả lời.
-Hết chương 7-