Bạch Tiểu Niên đỗ vào trường cấp ba số Một – ngôi trường trọng điểm hàng đầu thành phố. Ảnh cậu ấy được treo trên bức tường danh dự của trường tôi, ngay đến chủ nhiệm lớp tôi cũng không tiếc lời khen ngợi. “Ôi chao, Hồ Gia Minh, hai em rất thân với nhau còn gì? Sao không dính được chút tiên khí học hành nào của người ta vậy hả?” Thầy còn nhân đó mà chặt chém tôi.
Đây là dịp vui lớn của nhà họ Bạch. Chú Đặng không hay biết về cơn sóng ngầm sôi trào giữa ba người chúng tôi, tiệc mừng lên cấp vẫn gọi tôi đến. “Chú không mời người ngoài, năm người chúng ta ăn thôi! Con gái chú cũng tới, sang năm nó lên cấp ba, cho nó giao lưu với hai đứa nhiều hơn.” Chú ấy coi tôi là bạn tốt nhất của Bạch Tiểu Niên.
Chúng tôi có đúng là thế không?
Tiểu Tuệ bảo tôi tốt tính, hầu hết các cô gái từng chia tay đều vẫn tiếp tục làm bạn bè với tôi, các cô có vấn đề gì tôi cũng sẽ ra tay hỗ trợ. Đình Đình nói bà nhổ vào, là do hắn thích chúng ta không đủ thôi, hiểu chưa?
Quả tình tôi không thể trở lại làm bạn bè với Bạch Tiểu Niên được nữa. Cho dù chúng tôi không thật sự yêu đương, nhưng nhiều nhất cũng đã vượt lên trên mức tình bạn. Ngồi chung bàn ăn với cậu ấy sẽ là cực hình đối với tôi, chỉ cần nhìn cậu ấy một lần, trái tim tôi sẽ dao động một nhịp.
Tôi sợ rằng nếu trông thấy cậu ấy, tôi sẽ không kìm được mà kéo tay cậu ấy chạy khỏi nơi này.
“Thật ra ông cũng có thể thử theo đuổi cậu ta xem sao mà!” Đình Đình động viên tôi, “yêu đương vụng trộm thú vị lắm đó, ông mới mười lăm chứ đâu phải bốn lăm, sao cứ suy nghĩ thực tế quá thế?”
Tôi hỏi lại: “Phùng Đình Đình, nếu ngay từ trước khi yêu, bà đã biết mối tình đó sẽ chẳng đi đến đâu cả thì bà vẫn lựa chọn bắt đầu chứ?”
Đình Đình đáp: “Hồ Gia Minh, ông nói hơi lệch chủ đề chính rồi đó.”
“Mẹ kiếp, bà để tôi gặm nhấm nỗi đau một lát được không!” Tôi giả vờ bị cô nàng tổn thương, thật ra trong lòng đã có sẵn câu trả lời: Tôi sẽ từ bỏ mối quan hệ này.
Hồ Vĩ Nghiệp chính là ví dụ điển hình minh chứng cho tôi. Ông bảo tôi rằng nếu không môn đăng hộ đối thì tình yêu sẽ chẳng khi nào có kết cục tốt đẹp. Năm ấy hai người họ cương quyết không chùn bước, để rồi sau rốt giấy hôn thú cũng chưa từng chạm tay. Bởi vậy ông bô Hồ nói, ở đời làm thằng đàn ông đội trời đạp đất, nhắm chừng không thể mang lại hạnh phúc cho người mình yêu thì hãy mau chóng buông tay ra đi.
Huống hồ đó lại là Bạch Tiểu Niên, Bạch Tiểu Niên mà tôi luôn muốn thương chiều nâng niu, đặt ở vị trí cao nhất trong lòng. Trong tình cảm cậu ấy như một tờ giấy trắng, nếu nét bút đầu tiên không đủ đặc biệt, tôi nguyện lòng người vẽ không phải mình. Mối tình đầu của cậu ấy phải là thứ gì đó lung linh đẹp đẽ, tôi mong cậu ấy nhớ về những kỉ niệm khắc cốt ghi tâm, chứ không phải mình từng chịu bao nhiêu tổn thương, gánh bao nhiêu đau đớn.
“… Đau ngắn còn hơn đau dài, bọn nít ranh các con vẫn còn ngây thơ lắm.” Dì Bạch cầm li rượu chạm cốc với tôi, mỗi câu dì nói đều là dành riêng cho tôi, “về sau lên cấp ba, không học cùng trường nữa, sẽ rất ít gặp nhau đấy.”
“Hồ Gia Minh sẽ qua chơi với con, cũng đâu xa xôi lắm đâu.” Bạch Tiểu Niên nhìn tôi.
Dì Bạch gắp thức ăn cho cậu ấy: “Lúc đó con phải ở trường, Gia Minh cũng phải ở trường! Không xa cái gì mà không xa? Hai giờ xe buýt đó, bạn con có sẵn sàng chạy được xa như vậy không?” Dì dằn chữ “bạn” xuống rất nặng.
Tôi hiểu rằng dì đang giữ thể diện cho tôi. Dì không nỡ nói Tiểu Niên nên mới khéo léo nhắc nhở tôi: Về sau ít đến đây thôi, bản thân hai đứa không cùng một loại người. Ba năm cấp hai đã trộm mất, bây giờ phải trả lại bằng sạch.
Dì nói chuyện riêng với tôi sau bữa ăn, thông báo cuối tuần tới họ sẽ chuyển sang nhà chú Đặng vì nơi đó gần trường số Một hơn. “Nếu con thật lòng muốn tốt cho Tiểu Niên thì đừng qua tìm nó nữa. Con là đứa nhỏ thông minh, chắc con hiểu ý của dì chứ? Cuộc sống ở trường cấp ba muôn màu muôn vẻ, cứ từ từ rồi cả hai đứa sẽ quên hết, được không?”
Tôi đóng bộ trưởng thành mạnh mẽ đã quá lâu, tự cho rằng mình có thể bình thản gật đầu, chẳng ngờ một từ “quên hết” ấy cũng đủ đánh sập toàn bộ phòng tuyến ngụy trang kiên cường của tôi. Thì ra tôi có thể chấp nhận Bạch Tiểu Niên rời xa tôi, có thể chấp nhận cậu ấy yêu người khác… Nhưng tôi không thể chấp nhận rằng cậu ấy sẽ quên tôi.
Đình Đình vẫn bảo tôi chẳng khi nào vui vẻ, có tâm tình gì cũng che đậy kìm nén. Cô đâu hiểu, nếu tôi không giấu những cảm xúc ấy đi, chúng sẽ khiến cho người khác sợ hãi.
Tôi nói dì ơi, có thể đưa Tiểu Niên cho con được không? Không có con, ai sẽ làm canh bí đao thịt viên bạn ấy thích, không có con ai sẽ ủ ấm đôi tay lạnh ngắt ấy, không có con ai sẽ nhắc bạn ấy một ngày phải uống đủ tám cốc nước bây giờ… Bạn ấy không thể sống thiếu con!
Tôi nức nở gào khóc, thảm hại đến tột cùng.
Dì ơi, bạn ấy không thể sống thiếu con, đừng để bạn ấy quên con… Con không thể sống thiếu bạn ấy…
Tôi không thể sống thiếu Tiểu Niên.
-Hết chương 12-