Quốc khánh là kì nghỉ dài cuối cùng trong năm. Thời điểm này lẽ ra một sinh viên như tôi đang phải ăn chơi tẹt ga mới đúng, nhưng với tư cách là cậu chủ một quán cơm, tôi không có ngày nghỉ.
Chết mất thôi, tôi nào phải con trai chủ quán, tôi là công cụ hình người của ông ta thì có. Phục vụ không đủ? Tôi làm. Thu ngân không kịp? Tôi lo. Đầu bếp phía sau quá bận? Tôi è cổ lao động khổ sai. Đệch, rõ ràng tôi không phải con đẻ của Hồ Vĩ Nghiệp, ông ta thà cho Phùng Đình Đình nghỉ ngơi chứ không chịu cho tôi nghỉ ngơi!
“Đình Đình vất vả quá trời, Nam Nam mới hai tuổi, quán cơm đông người ồn ào như vậy sẽ không tốt cho Nam Nam đâu.” Cháu ruột Hồ Vĩ Nghiệp hẳn là Phùng Thái Nam.
Tôi phản bác: “Ba nói vậy mà không thấy mình ngang ngược à! Hồ Vĩ Nghiệp, mau cho con nghỉ ngơi!”
Chủ quán cơm cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp – với điều kiện tôi phải đi siêu thị mua cho ông một ít đồ ăn vặt. Thế là vào ngày cuối cùng của kì nghỉ Quốc khánh, tôi và Phùng Đình Đình đưa nhóc con bất hạnh Nam Nam ra siêu thị lượn lờ.
Nam Nam năm nay hai tuổi, gương mặt bé bỏng giống mẹ nó như lột. Nhân viên ở quán cơm luôn cho rằng thằng bé là con ruột tôi, ruột ruột cái mốc! Tôi bế thằng bé bằng một tay, tay kia bận bịu đẩy giỏ hàng, còn Phùng Đình Đình thì hết sức nhàn hạ. Hôm nay cô nàng trang điểm lộng lẫy, tới gian bày sữa chua bèn tiến tới bắt chuyện với anh bán hàng.
“Sữa chua này uống ngon không anh trai?”
“Ngon lắm, mua một tặng một, chị mua bốn túi tôi sẽ bí mật cho thêm một phần quà.”
“Thật nha? Vậy thì tuyệt quá, cảm ơn anh!”
“À chị này, nãy giờ tôi không dám hỏi… Kia là chồng chị à?” Tay bán hàng chỉ về phía tôi.
Tiểu thư Đình Đình phá lên cười ngặt nghẽo: “Ha ha, không phải đâu. Chồng tôi chết rồi, tôi là quả phụ đó!”
……
Bố nhổ vào, cẩu nam nữ.
Túm con trai bà quả phụ nhét vào giỏ hàng, tôi rời khỏi vùng đất sữa chua đầy thị phi, tạt qua mua một ít hoa quả vì trong nhà đã hết. Tôi lựa một cân quýt đường(1), lấy thêm một túi đầy cà chua bi, cuối cùng dừng lại ở quầy thanh long.
(1) Quýt đường (砂糖橘): Loại quýt rất ngọt, vỏ mỏng, đặc sản của thị trấn Hoàng Điền, thành phố Tứ Hội, tỉnh Quảng Đông.
Ruột đỏ ba mươi đồng một cân, ruột trắng đắt hơn mười đồng.
Tôi bỏ vào giỏ một quả thanh long ruột trắng, sau đó đẩy Phùng Thái Nam đi tới khu vực cân đo tính giá.
Hôm nay người tới mua sắm rất đông nên chỉ cân đồ thôi cũng xếp hàng dài dằng dặc. Trong lúc chờ đến lượt, tôi chẳng có việc gì hơn là cắm đầu chơi điện thoại. Đang sửa soạn gửi wechat cho Đình Đình dặn cô nàng rải thính xong thì mau chóng quay về, tôi chợt thấy một bàn tay vỗ nhẹ lên vai mình.
“Gia Minh phải không?”
Tôi quay đầu lại. Là dì Bạch.
“Con chào dì, dì đến mua đồ ạ?” Tôi nhận ra cô gái đi cùng dì Bạch, là con gái chú Đặng, tên Đặng Giai Viện. Cuộc chạm trán bất ngờ này khiến tôi hơi lúng túng đôi chút, nhưng miệng đã nhanh hơn não mở lời, “chỗ này không gần nhà mình lắm nhỉ?”
“À, ừ, phải rồi…” Coi mòi dì Bạch còn bối rối hơn tôi, “nghe nói ở đây mới mở trung tâm thương mại nên dì với Giai Viện tới chơi… Giai Viện qua đây con, đây là bạn cùng học tiểu học với anh Tiểu Niên, tên là Hồ Gia Minh, hồi cấp hai hai đứa từng gặp mặt ăn cơm rồi đó.”
Bạn cùng học tiểu học… Tôi luôn thấy khó chịu khi nghe lại cái danh xưng này, bạn cùng học, thậm chí đến bạn bè cũng không phải nữa à? Giai Viện và tôi gặp nhau chẳng được mấy lần, có lẽ đã quên luôn tôi là ai, cô bé thấy tôi liền nở nụ cười ngại ngùng như thể đang tới gặp đối tượng xem mắt.
Dì Bạch nói tiếp đã lâu không gặp, Tiểu Hồ ngày nào đã cao lớn thế này rồi. Tôi ậm ừ phụ họa dì vài câu, sau đó cả ba rơi vào thinh lặng.
Qua mấy năm xa cách, giờ đây dì Bạch phải ngước lên mới thấy được tôi. Gương mặt dì không có nhiều thay đổi, chỉ có điều đã hiện nhiều nếp nhăn, tóc dì nhuốm màu hoa râm, nhìn có vẻ hơi tiều tụy hốc hác. Vậy còn Bạch Tiểu Niên thì sao? Hiện giờ cậu ấy trông thế nào? Tôi không thể ngưng dòng suy nghĩ ấy.
“Tốt quá, đã lớn thế rồi…” Dì nhìn tôi, hai mắt long lanh, mấp máy môi một hồi rồi bật hỏi thành tiếng, “dạo này con khỏe không?”
Tôi thầm nhủ, vậy dì muốn câu trả lời thế nào đây? Muốn nghe rằng con sống rất ổn, đã quên phéng Bạch Tiểu Niên từ lâu, trước đây dì hành động rất đúng, không có dì thì con cũng không có ngày hôm nay, như vậy à?
Một ngọn lửa chợt hừng lên trong lòng tôi. Đến giờ phút này mà dì vẫn còn muốn chơi trò vừa đấm vừa xoa ư? Nhưng tôi đã là người lớn rồi, tôi nén lại những lời sắp vuột khỏi cửa miệng, chỉ đáp: “Dạ dì, vẫn tốt lắm.”
“Bé là con anh ạ? Anh kết hôn sớm thế!” Giai Viện đột ngột nói chen vào, “ui, anh trai em còn chưa có bạn gái nữa.”
Lúc này dì Bạch mới nhìn thấy Phùng Thái Nam ngồi trong giỏ hàng, tay ôm thanh long rớt dãi tùm lum. Dì mở to mắt với vẻ khó tin. “Đây đúng là…”
“Vâng, hai tuổi.” Tôi nói với dì, “dì yên tâm đi.”
Tôi bỗng nhiên muốn tỏ ra ngang ngược, hẳn là bởi vì tôi giống ba tôi