Đỗ Tam Nương nhìn chằm chằm hắn, tức giận nói: "Đúng a, trong người ta không thoải mái!"
Lục Trạm liền nói: "Trong người không thoải mái? Sao vậy? Ta dẫn muội đi xem đại phu!"
"Đại phu cái đầu của huynh" Đỗ Tam Nương thấy hắn còn chưa nhận thức được sự sai lầm của mình, nàng lại nói: "Huynh không biết ta bị sao ư?"
Lục Trạm lắc đầu.
Đỗ Tam Nương thở một hơi, nói với mình là phải tỉnh táo, không muốn chấp nhặt với hắn, tự nói mình không nên buồn bực ở đây, hắn còn cảm thấy mình không làm sai cái gì! Thái độ như vậy không được, nàng cũng không muốn sau này mình gả đến, hai người còn muốn chơi trò huynh đoán ta đoán, vậy thì sẽ rất là mệt mỏi!
"Lục Trạm, người ta không có bệnh, ta chỉ cảm thấy cảm xúc không được tốt, ta đang tức giận, huynh không thấy sao?" Đỗ Tam Nương ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, lại cường điệu một lần: "Ta đang rất tức giận!"
Lục Trạm chớp mắt: "Ai chọc muội tức giận vậy?"
Cắn môi, quả nhiên Đỗ Tam Nương bị đối phương làm cho tức chết! Chỉ sợ là mình bị tức chết, hắn còn không biết là chuyện gì xảy ra mà! Đỗ Tam Nương cảm thấy đau đầu, cách hỏi nam nhân không thể giống nữ nhân được, nàng không muốn lại vòng vèo với hắn nữa, còn không hỏi thẳng ra! Đỗ Tam Nương nhìn chằm chằm hắn, mở miệng nói: "Là huynh a! Huynh chọc ta tức giận!"
Lục Trạm đưa tay chỉ vào mình, một bộ dạng không dám tin: "Ta chọc muội tức giận? Ta chọc giận muội khi nào chứ?"
Từ lúc trở về từ nhà nhị thúc, hắn chưa hề nói lời nào, nói cái gì mà chọc giận nàng chứ!
"Chính là huynh, chính là huynh chọc ta!" Đỗ Tam Nương thở hổn hển nói, nghĩ đến vừa rồi cả một đường người nam nhân này đều nghiêm mặt, lời gì cũng không nói, coi nàng là không khí, nàng thấy cực kỳ không thoải mái, lại có chút ủy khuất.
Lục Trạm nhìn nàng, gương mặt nàng có chút ửng đỏ, cắn môi, trong mắt mang theo vài phần ủy khuất. Lục Trạm mở tay ra, vẻ mặt không biết nói làm sao: "Vậy muội nói xem, ta chọc muội như thế nào. Nói để ta sửa là được rời!"
"Nghe được lời này của huynh, chính là nghĩ một đằng nói một nẻo!" Đỗ Tam Nương hừ lạnh nói.
Lục Trạm cảm thấy đầu mình to lên, nghĩ đây là cô vợ trẻ của mình, đánh không được mà chửi cũng không xong, nếu đổi lại là người khác dám ở trước mặt hắn như vậy, thì hắn đã sớm vung nắm đấm ra rồi! Lục Trạm nhíu mày, lúc này trong mắt hắn, Đỗ Tam Nương chính là đang cố tình gây sự, hắn vươn tay nắm chặt tay của nàng, giọng điệu đầy cứng rắn mà nói: "Trở về lại nói."
Đỗ Tam Nương muốn rút tay trở về, nhưng mà nàng rút hai lần cũng không rút về được, Lục Trạm nắm chặt tay của nàng, mở miệng nói: "Có chuyện gì thì để chúng ta trở về rồi nói, để bị người ta nhìn thấy thì không tốt lắm. Tùy muội trở về nói thế nào, muốn đánh muốn mắng cũng tùy muội!"
Bị người để mọi người nhìn thấy hắn và Đỗ Tam Nương cãi nhau, thì hắn sẽ chẳng còn mặt mũi nào nữa!
Đỗ Tam Nương cắn răng: "Được rồi, trở về rồi nói, huynh chờ đó cho ta!"
Về đến nhà, Đỗ Tam Nương hất tay của hắn ra, quay đầu lại lấy chìa khóa mở cửa ra, vừa bước vào nhà, Đỗ Tam Nương ngồi ở trên ghế, nhìn hắn đang đứng ở trước mặt mình, nàng xụ mặt nói: "Lục Trạm, hôm nay huynh nổi giận với ta, coi ta là không khí, sử dụng bạo lực lạnh với ta, huynh còn nói không chọc ta tức giận sao? Ta không biết đã chọc huynh chỗ nào, lâu rồi không gặp, huynh cũng không báo tin đến, trong lòng ta cũng là lo lắng huynh, không biết là huynh bị sao! Bây giờ mẫu thân ta quản ta rất là nghiêm, không cho phép ta tùy tiện ra ngoài."
Nói đến đây nàng dừng lại một chút, cảm xúc đã có chút bình tỉnh lại, mới tiếp tục nói ra: "Nhưng trái lại huynh rất là tốt, ta vất vả đến đây, mà huynh lại không hề để ý đến ta. Uổng cho ta ở nhà lo lắng cho huynh, không biết huynh có ăn cơm đúng giờ không, ăn ngon không. Vừa rồi ở nhà nhị thẩm, huynh trưng mặt thối muốn cho ai nhìn đây? Ngay cả một ánh mắt huynh cũng không cho ta, trở về thì càng giỏi hơn, là ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn ta một cái, lại cũng không nói cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Ta thật sự rất buồn bực! Lục Trạm, ta không phải là con giun trong bụng của huynh, sẽ không biết huynh suy nghĩ cái gì. Còn có, ta cùng huynh đã đính hôn, sau này sẽ là người một nhà, chẳng biết tại sao huynh lại cau mày ủ rũ, trong lòng ta rất khó chịu, huynh có biết không!"
Nàng càng nói càng cảm thấy rất ủy khuất, nước mắt đều tự nhiên chảy xuống, nàng rất ít khóc, nhưng hôm nay cũng không biết vì sao mà cảm thấy trong lòng rất là khó chịu. Đỗ Tam Nương lau nước mắt, ngẩng đầu muốn thu nước mắt trở lại, nàng hít mũi một cái, lại nói: "Lục Trạm, cho dù là phu thê, hay là bằng hữu hoặc là mối quan hệ khác, tất cả đều phải khai thông. Lúc trước hai người chúng ta sống một cuộc sống riêng biệt, bối cảnh sinh sống, cách sống cũng không giống nhau, không thể cưỡng éo đối phương giống như chính mình được. Nhưng mà Lục Trạm, huynh thật sự làm cho ta rất là buồn, hiện tại ta không biết huynh có ý gì! Nếu huynh không hài lòng về mối hôn sự này, hay huynh đã chọn được người tốt hơn, vậy xin huynh hãy nói ra được không? Đỗ Tam Nương ta cũng sẽ không muốn sống muốn chết bám huynh không buông đâu!"
Tâm trạng của nàng hơi bình tĩnh một chút, đầu óc cũng tỉnh táo lại, nếu hôm nay không nói ra rõ ràng, cho dù thế nào nàng cũng sẽ không qua được cái cửa ải kia! Nếu Lục Trạm không nhận ra lỗi của mình, sau này mà có chuyện gì đều sẽ tự buồn bực ở trong lòng, đối xử lạnh nhạt với nàng, chắc chắn nàng sẽ bị bức đến điên mất.
Nàng đùng đùng nói nhiều lời như vậy, nói đến mức làm cho Lục Trạm phải sửng sốt, đều không kịp phản ứng lại, chỉ là ngơ ngác nhìn nàng. Đỗ Tam Nương thấy hắn không nói lời nào, lửa giận trong lòng lại nổi lên, nhìn thấy bộ dạng này của hắn lại nhớ đến lúc nương mắng phụ thân của mình, cho dù Dương thị ở bên cạnh mắng ra sao, thì ông ấy vẫn luôn đứng đó không hề mở miệng nói câu nào! Làm cho nương nàng tức giận đến mức phải lau nước mắt.
"Huynh nói chuyện đi, huynh cho rằng huynh không nói lời nào, là có thể giải quyết được vấn đề sao?"
Qua một lúc lâu Lục Trạm mới hồi phục tinh thần lại, nhìn vành mắt nàng có chút đỏ, trên mặt mang theo vài phần tức giận, Lục Trạm nói: "Ta còn muốn hỏi muội đây, mà muội đã hỏi ngược lại ta!"
Lục Trạm sờ đầu, bĩu môi nói: "Vậy còn muội, ta đối xử không tốt với muội sao? Ta cũng biết ta là người không cha không mẹ, lại chẳng có bản lĩnh gì, có cô nương bằng lòng gả đến, ta nên đối tốt với người ta. Nhưng mà Tam Nương, có phải muội không muốn gả cho ta không!"
Nói xong lời này, hai cánh tay của hắn rủ xuống bên người nằm chặt thành nắm đấm, đôi mắt nhìn nàng không hề chớp mắt, miệng mím thật chặt.
Đỗ Tam Nương nhíu mày, không ngờ tức giận lâu như vậy, cũng là bởi vì những lời không có căn cứ này!
"T khi nào nói không muốn gả cho huynh chứ? Cho đến bây giờ ta chưa từng nói như vậy, huynh nghe những lời này ở đâu, nếu ta không muốn gả cho huynh, thì lúc ta vừa mới quen biết huynh thì đã từ chối huynh với gia đình rồi. Lúc vừa mới quen huynh ta 13 tuổi, hiện tại là 14 tuổi, đầu xuân sang năm sẽ là 15 tuổi. Lục Trạm, ta chưa hề có ý nghĩ không muốn gả cho huynh, trái lại ta còn mong chờ đến ngày đó."
Quả nhiên Đỗ Tam Nương tức giận đến mức muốn nôn ra máu, rốt cuộc ai ở sau lưng tung tin đồn nhảm vậy, nói cái gì mà nàng không muốn gả, đây không phải là cố ý để cho hai người nảy sinh khoảng cách mà!
Lục Trạm nghe chính miệng nàng nói muốn gả đến, trong lòng lại yên tâm, hắn gãi đầu, nhìn thấy nàng còn tức giận, vội vàng nói: "Tam Nương, muội đừng có giận ta. Ta đây cũng bị tức giận mà."
Đỗ Tam Nương liếc hắn một cái, hỏi: "Vậy huynh nói cho ta biết, là ai nói với huynh là ta không muốn gả cho huynh."
"Ta, vừa rồi nhị thẩm nói cho ta biết, người hỏi hỏi, hình như muội không muốn gả đến đến đây."
Đỗ Tam Nương liếc mắt nhìn hắn: "Ta không muốn gả đến đây và không muốn gả đến đây sớm, giữa hai cái này ý nghĩa rất là khác nhau? Rốt cuộc huynh có hiểu vấn đề không vậy!"
Quả thực là làm cho nàng tức đến nổ phổi, nàng nhấp miệng, lập tức đem những gì mình nói với nhị thẩm ra hết, còn có chính nàng lặp lại cầu trả lời một lần nữa, sau đó nói: "Ý của nhị thẩm là muốn tháng 4, 5 sang năm ta gả đến đây, tháng 3 sang năm là ta tròn 15 tuổi, làm gì mà mới qua sinh nhật liền gả đi, như vậy không phải để cho người khác nói nhà ta sốt ruột gả nữ nhi đi, sợ nhà đàn trai đổi ý! Lại nói lúc thời gian kia quá gấp rút, không phải tháng 9 rất tốt sao, tất cả mọi người đều có đủ thời gian chuẩn bị."
Lục trạm cũng biết là mình hiểu lầm, hắn nói: "Tam Nương, đều là lỗi của ta, là do ta suy nghĩ lung tung, huynh đừng có tức giận với ta."
Lúc này nói ra, trái lại trong lòng Đỗ Tam Nương hơi yên tâm chút, nàng hừ hừ hai tiếng, khinh thường nhìn hắn: "Huynh cần phải nâng cao năng lực phân tích, chỉ riêng biết chữ là không được! Còn có tính tình này của huynh, cũng quá xúc động rồi. Huynh lỗ mãng như thế, sau này sẽ ăn phải thiệt thời."
Đợi nàng gả tới, nhất định phải sửa lại cái tật xấu này của hắn!
Hai người này hòa hảo lại rồi, Đỗ Tam Nương nói với hắn sau này có chuyện gì, không thể giấu diếm nàng, phải nói ra, mới có thể giải quyết được vấn đề. Càng không cho phép coi nàng là không khí, không quan tâm để ý đến nàng! Lục Trạm vội vàng đáp ứng.
Đỗ Tam Nương lại hỏi hắn vài ngày trước đó đang bận gì vậy, bình thường ăn cơm có ngon không và nhiều thứ khác nữa. Hai người nói chuyện gần nửa canh giờ, Đổ Tam Nương bảo hắn đi chợp mắt một lúc, chờ một lúc mới đến cửa tiệm.
Lục Trạm bảo nàng nghỉ ngơi, hắn không có thói quen ngủ trưa, nói xong liền chạy ra ngoài.
Đỗ Tam Nương nhìn hắn chạy đi, trong lòng mềm nhũn, mặc dù hắn không phải là một công tử văn nhã hoàn mỹ, càng sẽ không ngâm thơ, cũng sẽ không nói ngon nói ngọt dỗ nữ tử vui vẻ, nhưng hắn lại là một con người rất tốt, hắn nguyện ý nghe ý kiến của người khác, mà không phải loại đại chủ nghĩa nam tử vô cùng cố chấp kia!
Đỗ Tam Nương cười cười quay người lên lầu. Ánh sáng ở trong phòng hắn không tốt lắm, Đỗ Tam Nương tiến lên phía trước đẩy cửa sổ ra, lập tức ánh nắng soi sáng khắp phòng, nàng nhìn căn phòng này, trong phòng được bài trí rất đơn giản, chỉ là cái giường kia bừa bộn như ổ gà, chăn mền cũng không có xếp gọn, Đỗ Tam Nương cúi người gấp chăn lại.
Nhìn thấy mấy bộ y phục bẩn ở trên bàn bên cạnh, Đỗ Tam Nương cầm xuống lầu giặt sạch cho hắn. Nấu một nồi nước nóng, nàng đặt từng bộ y phục vào trong chậu. Lúc cầm lấy cái quần nào đó, phát hiện phía trên có rất nhiều dấu vết, Đỗ Tam Nương hơi nhíu nhíu mày, dùng ngón tay kia sờ thử, lập tức bộp một tiếng nhét cái quần kia vào trong chậu, mặt đều đỏ lên. . . .
Mặc dù Đỗ Tam Nương chưa trải đời, nhưng mà lý thuyết vô cùng phong phú. Những dấu vết trên đũng quần nam nhân kia, chắc chắn không phải là nướƈ ŧıểυ rồi, cho nên chỉ có một lời giải thích duy nhất, cũng chính là cái kia!
Đỗ Tam Nương đứng ở bên cạnh không hề động đậy, mặt vô cùng nóng, mày nhíu chặt. Trước đó nàng còn nghĩ đến, có phải có một số phương diện của Lục Trạm có vấn đề không. Bây giờ nàng không còn nghĩ như vậy nữa, có lẽ Lục Trạm chỉ còn quá ngây thơ.
Qua một lúc, lòng của nàng mới an tĩnh lại, nàng cho xà phòng vào trong nước, giặt quần áo cho hắn.
Lục Trạm trở lại cửa tiệm, chỉ cảm thấy toàn thân nóng nực, rồi đinh đinh thùng thùng làm việc.
Qua một lúc lâu, bên ngoài truyền đến một trận tiếng gào "Trạm Ca, Trạm Ca..."
Người còn chưa đến, Lục Trạm nghe thanh âm liền biết là người nào. Hắn dừng động tác lại, nhìn xem ngoài cửa.
Cả một đường Hướng Tam phi nước đại đến đây, đến tiệm thợ rèn của Lục Trạm, cũng mặc kệ Lục Trạm có phải là bận rộn không, mà cứ nhào thẳng đến ôm Lục Trạm: "Trạm ca, Trạm ca, ta thật cao hứng, ta thật sự là cao hứng..."
Lục Trạm bị hắn ôm thật chặt, mặt chẳng hiểu ra sao! Cả người hắn cứng ngắc, bị một nam nhân ôm, dù thế nào cũng cảm thấy là lạ, chùy sắt trong tay hắn nâng lên mấy lần, quả nhiên vẫn là muốn cho hắn một cái búa!
Thực sự là nhịn không nổi nữa, Lục Trạm mở miệng nói: "Buông tay!"
Hắn nhíu mày, giọng điệu rất là không tốt. Hướng Tam hi hi ha ha buông tay ra, Lục Trạm nhìn hắn miệng hắn cười gần như bị kéo đến mang tai, không khỏi mở miệng nói ra: "Chuyện gì mà cao hứng như vậy?"
"Trạm ca Nhi, ta sắp làm phụ thân, ta đã có thai, ta sắp làm phụ thân!"
Lục Trạm chỉ liếc mắt nhìn lên trời, không phải chỉ là sắp làm phụ thân thôi sao, có cần phải kích động như vậy không? Lục Trạm ừ một tiếng: "Chúc mừng, chúc mừng."
Hướng Tam không ngừng cười, ở trong cửa tiệm của hắn xoa tay đi qua đi lại, một mặt lại nói: "Trạm ca, huynh nói xem nên đặt tên gì mới tốt? Cũng không biết là nhi tử hay là nữ nhi."
Hướng Tam còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi, mà hắn ta cũng đã có hài tử, còn mình thì đến cô vợ trẻ cũng chưa lấy được! Lục Trạm trong lòng có chút buồn bực, người này thật sự làm cho người ta tức chết!
"Mặc kệ là nhi tử hay là nữ nhi, đều không phải là con ngươi sao! Đều như nhau!" Lục Trạm nói một cách cứng rắn.
Hướng Tam lắc đầu: "Vẫn là nhi tử tốt hôn, sinh con trai đầu tiên, truyền hương hỏa, sau đó lại sinh khuê nữ!"
Lục Trạm mím môi, nâng chùy lên gõ, mới không muốn thừa nhận mình tâm trạng mình buồn bực, lúc này nhìn thấy Hướng Tam cười đến mặt mày xán lạn thì thấy vô cùng tức giận!
"Ngươi qua đây cũng chỉ là để nói với ta cái này thôi sao?" Lục Trạm hỏi
Hướng Tam gật đầu, tiến lên muốn choàng vai hắn, nhưng mà Lục Trạm cao to hơn hắn ta, hắn ta không làm được động tác này, đành phải ngừng tay, cười khúc khích nói: "Đúng vậy, hai ta cùng nhau lớn lên, ta chắc chắn muốn đem tin tức tốt này nói cho huynh biết trước!"
Lục Trạm trầm trầm nói: "Được rồi, ta đã biết , ngươi có thể cút rồi đó!"