Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn

Chương 81: Tại sao? Không phải chúng ta đã đính hôn rồi sao



Đỗ Tam Nương lại hỏi: "Có phải gần đây huynh rất bận rộn không? Những ngày này huynh chưa đến nhà của ta một lần nào!"

Lục Trạm chỉ có thể ừ một tiến, hắn cũng không dám nói thật!

Đỗ Tam Nương thấy hắn bày rất nhiều đồ ở trên bàn, cũng biết hắn bận rộn nhiều việc, lấy bộ y phục ra, cười nói với Lục Trạm: "Lục đại ca, huynh nhìn đi, ta đã may bộ y phục mới cho huynh."

Lục Trạm giật miệng, đứng ngây ngốc nhìn.

Đỗ Tam Nương nói: "Vậy huynh làm việc của huynh đi, chờ giữa trưa về thì huynh hãy mặc thử. Ta sẽ cầm nó về cho huynh."

Không quấy rầy hắn làm việc nữa, Đỗ Tam Nương quay người muốn đi, Lục Trạm kêu nàng một tiếng, Đỗ Tam Nương cười hỏi: "Lục đại ca, còn có chuyện gì sao?"

Lục trạm lắc đầu: "Tam nương, gần đây ta không có đi gặp muội, muội đừng có giận ta. Ta cũng không phải là cố ý, ta chính là... chính là..."
"Huynh không cần giải thích ta cũng biết gần đây huynh cũng rất là bận rộn. Ta cũng không phải muốn truy vấn gì hết, chính là nhiều ngày như vậy mà không có gặp huynh, người trong nhà cũng hỏi qua, là lo lắng cho huynh. Được rồi, ta đi trước đây, huynh làm việc của huynh đi."

Lục Trạm nhìn bóng lưng dần đi xa của nàng, thở dài một hơi! Hắn hận không thể mỗi ngày đều muốn nhìn thấy nàng, sao lại không muốn đi gặp nàng chứ, chính là cảm thấy có lỗi với nàng thôi.

Đỗ Tam Nương đến nhà Lục Trạm, lại quét dọn trong ngoài phòng một lúc.

Bạch thị ở nhà nhàn rỗi, không bao lâu có người chạy tới nói với bà ấy, tiểu thê tử của Lục Trạm lại đến, Bạch thị nghe thấy Đỗ Tam Nương tới, dù sao cũng ở nhà cũng không có việc gì, bà ấy vội vàng đứng dậy đến nhà Lục Trạm.
Tiến vào viện tử, Bạch thị thấy Đỗ Tam Nương đang ở phòng bếp dọn dẹp, bà ấy cười một tiếng, nói: "Tam Nương, con đến lúc nào vậy? Vừa rồi nghe hàng xóm nói con đến, ta còn không tin, không ngờ rằng con thật sự đến."

Đỗ Tam Nương ngẩng đầu nhìn thấy là Bạch thị tới, gọi một tiếng "Nhị thẩm", sau đó nói: "Con cũng vừa mới đến thôi."

Bạch thị nhìn nàng dọn dẹp bếp lò sạch sẽ, cái thớt ở bên cạnh cũng được dọn sạch, có lẽ cái sàn cũng được quét qua, trong lòng bà ấy rất là cao hứng, mỗi lần nàng đến đây đều dọn dẹp sạch sẽ, có thể thấy được là một người chịu khó! Bạch thị cười nói: "Tam Nương, hiếm khi con đến đây, vậy lát nữa hãy ở là nhà nhị thẩm ăn cơm."

Đỗ Tam Nương lắc đầu: "Không cần đâu nhị thẩm, tự con làm là được rồi, không cần phải phiền đến người đâu."
Bạch thị nói: "Mỗi lần con đến đầu nấu cơm cho trạm ca nhi, ta đã sớm nói với Trạm ca nhi, sau này con lại đến thì mời đến nhà ta ăn cơm, ngược lại khi mà con đến, ta đi đến nhìn xem thì con đã đi. Cho dù như thế nào thì bây giờ con phải đến nhà ăn cơm!"

Đối phương là trưởng bối, đã mở miệng mời nàng ăn cơm như vậy, Đỗ Tam Nương cũng không tiện từ chối, đành phải nói: "Nếu đã như vậy, thì con liền cung kính không bằng tuân mệnh!"

Bạch thị kéo lại cánh tay của Đỗ Tam Nương: "Đi, đi đến nhà ta chơi, một mình con ở trong nhà không có ai nói chuyện, chẳng phải sẽ rất buồn sao. "

Đỗ Tam Nương đành phải cài cửa lại, sau đó rời khỏi đi theo Bạch thị. Trên đường lại gặp không ít người quen, đều dừng lại trò chuyện vài câu với Bạch thị, Bạch thị lại giới thiệu Đỗ Tam Nương một lần cho mọi người.
Tuy nói là Bạch thị bảo nàng đến dùng cơm, Đỗ Tam Nương không có khả năng sẽ giống như một người khách chờ Bạch thị nấu cơm, mà nàng cũng đến một bên giúp đỡ, hai người ở trong phòng bếp vừa bận rộn vừa nói chuyện, trái lại ở chung với nhau rất là hòa hợp.

Thật lòng mà nói, người nữ nhân Bạch thị này, rất biết ăn núi, còn có thể trấn an người khác, là một nữ nhân cực kì biết giao tiếp. Trước kia bởi vì lời nói của Lục Trạm, nên có một lần Đỗ Tam Nương có chút ý kiến với vị nhị thẩm này, nhưng sau khi tiếp xúc mấy lần, phát hiện bà ấy cũng không phải là một nữ nhân không biết đạo lý. Thậm chí có thể nói, Bạch thị làm Nhị thẩm, Lục Trạm cũng không phải là con ruột của bà ấy, nếu là một số người khác, chỉ mặt ngoài không gây khó dễ là tốt rồi, nhưng Bạch thị thực sự rất yêu thương Lục Trạm, cũng rất quan tâm Lục Trạm, chỉ nói với điểm này thôi, Lục Trạm rất hiếu thảo với nhị thẩm cũng không phải là không có nguyên nhân.
Hai người nói chuyện, không nhịn được mà nhắc đến Lục Trạm, Đỗ Tam Nương hỏi: "Nhị thẩm, vừa rồi con đến cửa tiệm của Lục đại ca, nghe nói vài ngày trước đó huynh ấy bị bệnh, hỏi huynh ấy thì huynh ấy nói là không có bị bệnh, rốt cuộc huynh ấy bị bệnh gì vậy?"

Bạch thị nghe xong, lập tức liền cười lên ha hả, bà ấy nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Đỗ Tam Nương, rõ ràng là lo lắng có thể cho Lục Trạm. Trước đó vài ngày, Lục Chí Phúc nói Lục Trạm đã bị ngã bệnh, làm cho Bạch thị bị dọa sợ, liền thúc giục ông ấy dẫn Lục Trạm đi khám đại phu, chỉ không nghĩ tới cuối cùng chỉ ồn ào một trận. Lục Chí Phúc trở về nói chuyện này, Bạch thị cũng nhịn không được mà cười, vốn dĩ còn đang lo lắng cho hắn không hiểu cái gì, ngược lại làm cho Bạch thị rất là yên tâm, hắn hiểu việc đời, sau này cưới cô vợ trẻ, chắc chắn sau này rất nhanh sẽ có con.
Rốt cuộc Đỗ Tam Nương cũng là cô nương chưa lập gia đình, Bạch thị cũng không tiện nói rõ với nàng, cố gắng nhịn cười và nói: "Không có chuyện gì, thân thể của hắn vẫn còn tốt. Chính là thân thể quá tốt, tinh lực vô cùng tràn đầy, liền không có chỗ để phát tiết, mỗi sáng sớm nhị thúc đều bảo hắn chạy vòng quanh rồi về cửa tiệm."

Đỗ Tam Nương gật đầu, cũng không có để ý những lời nói của Bạch thị kia, nghĩ thầm nếu Bạch thị nói Lục Trạm không sao, có thể thấy được thật sự là không có chuyện gì.

Bạch thị cúi đầu nhìn nàng một cái, ngay sau đó nói: "Tam Nương, sang năm con cũng đã 15 tuổi rồi."

Đỗ Tam Nương dạ một tiếng, có chút không hiểu bà ấy hỏi như vậy để làm gì.

Bạch thị thấy nàng mê mang, hắng giọng một cái, lại nói: "Tam Nương, con nhìn con sang năm cũng đã 15 rồi, qua tháng chạp Trạm ca nhi cũng đã 21 tuổi. Với tuổi tác của hắn như thế, chẳng phải đều đã thành thân từ lâu còn có thể có con nữa, cũng chỉ con có hắn là chưa thành thân, những bằng hữu thân thích của hắn đều hỏi hắn."
Đỗ Tam Nương chớp mắt, lọc ra lời của Bạch thị, lại có chút hiểu ý của bà ấy, có điều loại chuyện này, Đỗ Tam Nương cảm thấy mình giả ngốc là tốt nhất. Chuyện hôn sự này, vẫn là để người lớn thảo luận với nhau đi.

Bạch thị nói xong cũng ngừng lại nhìn nàng, thấy nàng chỉ cong miệng cười không có nói chuyện, thở dài, Bạch thị liền nói thẳng: "Tam Nương, con cũng đừng không thích nghe những chuyện này. Tuổi tác của con cũng đủ rồi, Trạm ca nhi càng lớn tuổi hơn con. Chúng ta thương lượng, tháng 4 và tháng 5 sang năm cũng không tệ, thời tiết không lạnh cũng không nóng, khi đó mọi người cũng không còn bận rộn, trái lại là lúc để xử lý chuyện hôn sự, con cảm thấy thế nào?"

Sang tháng 4, tháng 5, khi đó nàng vừa mới tròn 15 tuổi, nếu nói như vậy, trên cơ bản là qua sinh nhật ngay lập tức phải xuất giá. Sâu trong nội tâm Đỗ Tam Nương lại không muốn lấy chồng sớm như thế, chỉ là theo hình thức ở đây, nàng cũng không thể không nghe theo, nhưng tháng 4, và tháng 5 thì gấp quá.
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, châm chước nói: "Nhị thẩm, chuyện này người vẫn nên bàn bạc với cha mẹ con đi. Chuyện cưới gả này, vẫn là để cho cha mẹ làm chủ!"

Mặc dù lúc trước trong Bạch thị cũng hiểu được những chuyện này nàng là một cô nương chưa lập gia đình không làm chủ được, nhưng mà vẫn là muốn nói ra. Nữ nhân Dương thị kia cũng không phải là một người dễ nói chuyện, đơn giản chỉ nhìn vào tiệc tất niên năm nay, ngoại tổ mẫu của Lục Trạm nói những câu kia đã đắc tội Dương thị, có thể thấy được Dương thị không phải là một người chịu ăn thiệt thòi. Bạch thị chỉ sợ Dương thị có ý giữ lại Đỗ Tam Nương đến nửa năm, một năm, chẳng lẽ muốn kéo mối hôn sự này đến mùa đông giá rét sao.

Bạch thị nói: "Tam Nương, con thấy đó Trạm ca nhi chỉ sống có một mình, hắn là đại nam nhân sao có thể chăm sóc chính mình chứ. Tuy ta là nhị thẩm của hắn, nhưng cũng có gia đình của riêng mình, cũng có người để ta chăm sóc, không có khả năng lúc nào cũng có thời gian để chăm sóc hắn, năm nay còn may có con đến xem hắn. Rồi làm cơm nóng chon hắn, còn may y phục và làm giày cho hắn, vừa nhắc đến con ánh mắt của hắn đều sáng lấp lánh hơn. Mặc dù hắn không có nói thẳng, nhưng ta và nhị thúc của hắn đều biết, trong lòng của Trạm ca nhi có ngươi! "
Đỗ Tam Nương cúi đầu không nói chuyện, Bạch thị lại khuyên nhủ: "Tam Nương a, cái này sớm gả muốn gả, sớm muộn gì cũng phải gả đến, còn không bằng sớm đi gả tới, cũng để cho con chạy tới chạy lui."

Lúc này da đầu của Đỗ Tam Nương đều kéo căng lên, yêu đương là yêu đương, nhưng việc xây dựng gia đình, chính nàng cũng còn chưa nghĩ đến đâu! Không phải là nàng không nghĩ đến chuyện này, cũng không biết có phải là tình cảm thân thiết không, gần đây nghĩ đến vấn đề này thì trong lòng có chút không yên tâm, cũng có chút sợ hãi. Lúc này đối mặt với Bạch thị tra hỏi dò xét, nàng thật sự không biết nên trả lời như thế nào, khỏi phải nói là có bao nhiêu lúng túng.

Cũng may bên ngoài vang lên tiếng của Lục Chí Phúc, cảnh tượng lúng túng mới dịu đi. Lục Chí Phúc vào nhà, nhìn thấy Đỗ Tam Nương cũng ở đây, liền cười nói chào hỏi nàng. Bạch thị thở dài, không còn nói gì nữa, đám già trẻ cũng đã trở về, bà ấy cũng bắt đều nghiêm túc dọn dẹp đồ ăn.
Đỗ Tam Nương ngồi yên ở phía sau lòng bếp nhóm lửa, cũng may sau đó Bạch thị không nhắc lại chuyện này nữa, Đỗ Tam Nương mới thở phào nhẹ nhõm!

Làm xong đồ ăn, Bạch thị tự mình đến kêu Lục Trạm về ăn cơm, Lục Chí Phúc nói là để đứa nhỏ đi kêu, nhưng mà Bạch thị không có đồng ý.

Vào trong cửa tiệm, nhìn thấy cháu trai mình vẫn còn bận rộn, Bạch thị nói: "Trạm ca nhi, đến giờ ăn cơm rồi."

Lục Trạm nhìn thấy Bạch thị tới, cười nói: "Nhị thẩm, con làm cái này nữa là xong, sẽ rất nhanh thôi."

Bạch thị ở một bên nhìn Lục Trạm bận rộn, một bên nói: "Trạm ca nhi, hôm nay nhị thẩm hỏi Tam Nương về chuyện hôn sự của hai đứa, ta là nghĩ nên cưới vào cửa sớm một chút, nhưng ta thấy hình như Tam Nương không hề muốn gả đến đây sớm."

Lục trạm nghe xong, trong lòng trở nên lạnh lẽo: "Vì... Vì sao? Không phải chúng con đã đính hôn rồi sao?"
Trước kia Tam Nương chưa đến tuổi cập kê, hắn cũng chờ, nhưng sang năm ba tháng nữa là 15 tuổi, sao lại không muốn gả chứ?

Bạch thị nhìn thấy hắn vô cùng sốt ruột, mím môi nói: "Các con đã đính hôn, nhưng người ta cũng không nói là đến tuổi cập kê là sẽ gả đến! Cái này mùa đông giá rét hoặc là đợi nàng mười sáu mười bảy tuổi mới gả đến, đây cũng không phải là không có khả năng. Tam Nương là con cả, đệ đệ và muội muội trong nhà đều còn nhỏ, nhạc mẫu con cũng có thể lấy lý do này mà giữ nàng lại."

Lục Trạm liền bỏ công việc qua sang một bên: "Con đối với Tam Nương rất là tốt, con cũng không có bắt nạt muội ấy, sao lại không muốn gả đến rồi?"

Bạch thị nhìn bộ dạng của hắn hoảng loạn, suýt chút nữa là liền bật cười, bà ấy cố ý xụ mặt, nói: "Ai biết, Trạm ca nhi, con suy nghĩ xem bình thường con có bắt nạt con bé không? Nếu không sao con bé lại muốn gả đến đây sớm hơn chứ? Ta thấy tháng 4, tháng 5 sang năm thời tiết rất là tốt."
Lục Trạm vội vàng khoát tay: "Con nào dám bắt nạt muội ấy chứ!"

Hắn chưa từng động một ngón tay nào với Đỗ Tam Nương, ngay cả lời nói nặng cũng chưa từng nói câu nào với Đỗ Tam Nương, là cô nương mà hắn khảm ở trong lòng, sao hắn có thể bắt nạt nàng chứ!

Bạch thị mím môi một cái: "Thật sự không có bắt nạt nó chứ? Hai đứa các con thường âm thầm gặp nhau, con thật sự không có đánh con bé?"

Lục Trạm rầu rĩ nói: "Con đánh muội ấy lúc nào chứ? Chẳng qua con chỉ cầm tay muội ấy có mấy lần, còn chưa từng làm cái gì khác!"

Nếu hắn thật sự có làm gì thì trong lòng cũng có thể chấp nhận được, nhưng mà hắn chưa từng làm qua cái gì, sao lại nói hắn bắt nạt nàng chứ!

Trong lòng Bạch thị đều cười muốn điên rồi, đứa cháu trai này cũng không có ngốc như thế, còn biết cầm tay! Bạch thị lại nói: "Không có bắt nạt con bé là được rồi. Trong lòng con bé không có muốn, chắc chắn có nguyên nhân, Trạm ca nhi, đây là cô vợ trẻ của con, chính con phải chủ động một chút. Con thấy đó Tam Nương luôn làm đồ, giày cho con, con cũng thường mua ít đồ dỗ dành cho nàng đi. Nếu con thật sự không biết đi dỗ nữ tử, thì đi tìm Hướng Tam học một ít, ta thấy nó thông minh hơn con đó!"
Bởi vì trong lòng Lục Trạm có tâm tư, nên nhìn có chút trầm mặc.

Đỗ Tam Nương cũng không biết trước đó hai người đã nói cái gì, nhìn thấy hắn tới, liền cười với hắn. Lục Trạm nhìn nàng một cái, suýt chút nữa là nhịn không được mà hỏi nàng, cũng may mà nhịn được.

Ăn cơm cong ở nhà Lục Chí Phúc, Đỗ Tam Nương liền về nhà theo Lục Trạm. Trên đường đi hai người đều không nói chuyện, Lục Trạm căng thẳng, chẳng có ý cười nào. Đỗ Tam Nương không hiểu, hoàn toàn không hiểu hắn bị sao! Một cỗ khó chịu lan ra trong không khí giữa hai người, Đỗ Tam Nương khẽ cắn bờ môi, trong lòng cũng có chút không cao hứng!

Nàng lại không chọc giận hắn, hắn dựa vào cái gì mà nhăn mặt với nàng chứ! Thái độ còn như thế nữa chứ.

Tâm trạng Lục Trạm không tốt, hơn nữa còn là vô cùng không tốt! Hắn vẫn không hiểu, tại sao nàng lại không muốn, là hắn không tốt với nàng sao? Nhưng mà hắn lại không dám hỏi thẳng, chỉ có thể kìm nén nổi giận ở trong lòng!
Một lúc sau Đỗ Tam Nương liền rớt xuống phía sau hắn, nàng nhìn bóng lưng hắn, hắn đi rất là nhanh, khoảng cách giữa hai người càng kéo dài, dáng đi của Lục Trạm thẳng đứng, cho dù là ăn mặc vải thô đơn giản, cũng toát ra vẻ chí khí nam tử hán! Hắn đi trên đường giống như là mang theo gió, đi rất nhanh.

Lục Trạm khó chịu ở trong lòng, cũng không có chú ý đến Đỗ Tam Nương đã dừng bước.

Đỗ Tam Nương mím môi, liền đứng tại chỗ, muốn nhìn xem hắn khi nào mới phát hiện mình không có đuổi theo, hoặc là hắn có để ý đến mình có đi theo kịp bước chân của hắn không!

Qua một hồi lâu, Lục Trạm cảm thấy vẫn là phải hỏi nàng một chút, nếu không hắn sẽ càng khó chịu ở trong lòng!

“Tam Nương...” Hắn thấp giọng nói: “Muội... Có phải là không muốn gả cho ta không!”
Nhưng mà đối phương cũng không có đáp lại, Lục Trạm chờ một lát, cảm thấy có chút kỳ quái, hắn lại quay đầu, mới phát hiện Đỗ Tam Nương cũng không có đi theo, Lục Trạm lập tức liền trợn tròn mắt, sau đó cảm thấy rất là sợ hãi, người đang sống sờ sờ đi theo hắn, bỗng nhiên lại không thấy tăm hơi đâu!

Hắn lập tức chạy ngược về, một bên lo lắng kêu: “Tam Nương, Tam Nương...”

Đỗ Tam Nương đứng yên tại chỗ chờ, trong lòng nghĩ đến nếu mà hắn không có đi tìm, thì nàng tự đi! Mặc dù nghĩ một cách kiên quyết như vậy, thực ra trong lòng vẫn có chút cảm giác khó chịu. Hắn tức giận cũng không thể phát tiết lên người nàng, nàng lại không có chọc giận hắn! Nàng chọc giận hắn chỗ nào chứ, có cái gì sao không nói ra, phải giấu trong lòng như vậy, sao nàng biết hắn bị làm sao chứ? Cũng không phải là con giun trong bụng hắn, còn có thể đoán được tâm tư của hắn sao!
“Tam Nương, Tam Nương...”

Bây giờ trong lòng Lục Trạm có nhiều cảm xúc, lúc suy nghĩ thoáng hiện lên, âm thanh của Lục Trạm truyền đế. Con mắt của Đỗ Tam Nương lập tức sáng lên, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn! Hắn vẫn là tìm đến nàng, trong lòng nàng rất cao hứng, nhưng mà nghĩ đến hắn vừa rồi không nói một lời nào, nàng lại xụ mặt hừ nhẹ hai tiếng.

Lục Trạm nhìn thấy nàng đứng ở đó, giống như là một cơn gió, trong nháy mắt liền chạy trước mặt nàng, hắn hỏi: “Ta còn tưởng muội bị đi lạc, sao muội không đuổi theo ta!”

“Còn biết quay về tìm ta đó, ta còn tưởng rằng huynh cứ đi như vậy, có khi về đến nhà cũng không có phát hiện ra!”

Lục Trạm cúi đầu nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng không được tốt lắm, hỏi: “Có phải muội không thoải mái chỗ nào không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv