Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn

Chương 83: Muốn có thê tử thì phải không biết xấu hổ!



Hướng Tam sướng đến phát điên, hắn ta không nghĩ đến cô vợ trẻ của mình có nhanh như vậy, biết mình sắp làm phụ thân, đương nhiên hắn ta vô cùng hưng phấn. Hắn ta với Lục Trạm là cùng nhau lớn lên, là hai huynh đệ tốt, đương nhiên tin vui như vậy sẽ tìm hắn chia sẻ, thế là hắn chạy đến tìm Lục Trạm.

Hướng Tam cười hắc hắc hai tiếng, mở miệng nói ra: "Trạm ca, có phải huynh đang ghen tỵ ta làm phụ thân không! "

Vừa nói Hướng Tam vừa nhướng mày với hắn, cười như một kẻ trộm, quả nhiên thấy Lục Trạm nhịn không được mà muốn đánh hắn!

Hướng Tam gật gù đắc ý nói: "Đừng có ghen tỵ với ta, quay đầu chờ huynh thành thân, trong vòng một năm chắc chắn tẩu tử sẽ sinh cho huynh một nhi tử mập mạp! "

Nói xong hắn ta lại cười, tuy là nói như thế, nhưng nhìn sao thì vẻ mặt kia của Hướng Tam trông thật là ngứa đòn, cơn tức giận của Lục Trạm như bị nghẹn lại ở ngực không thể trôi xuống được.
"Được rồi, trở về chăm sóc thê tử ngươi đi, ở chỗ ta làm gì chứ!" Giọng điệu của Lục Trạm không hề tốt, lại bắt đầu đuổi người.

Hường Tam cười hì hì nói: "Trạm ca nhi, ta có chuyện muốn nói với huynh, quay đầu chờ cô vợ trẻ ta sinh, ta sẽ để con ta nhận huynh làm cha nuôi được không? Đúng lúc thê tử ta sinh, có lẽ huynh cũng sắp lấy thê tử rồi, thường nghe người xưa nói, phu thê tân hôn nhận con nuôi chính là tống tử, sau này chắc chắn nhà huynh sẽ có một đàn con lần lượt ra đời"

Giao tình của Lục Trạm và Hướng Tam thân như thể tay chân, con của Hướng Tam muốn nhận hắn làm cha nuôi, Lục Trạm cũng không từ chối, hắn gật đầu nói: "Được rồi, chờ hài tử sinh ra, ta sẽ làm cha nuôi của nó."

Hướng Tam lại cười, hắn ta nói xong cũng không vội mà đi, lại lôi ra chiếc ghế ngồi trong cửa tiệm, thấy Lục Trạm bận rộn, một bên hỏi hắn dự định sang năm lúc nào cưới vợ! Lục Trạm cũng không giấu, nói có lẽ là tháng 9 hoặc tháng 10 sang năm, tháng 3 sang năm Tam Nương vừa mới cập kê.
Hướng Tam nghe xong, thật sự phải giữ vững đôi chân của mình, hắn ta mở miệng nói: "Trạm ca, ca ca của ta ơi, tháng chạp là huynh đã 21 tuổi rồi. Còn phải chờ gần cuối năm mới cưới vợ, vậy chẳng phải huynh sắp thành lão lưu manh sao! ta nói nè Trạm ca, cô nương 13, 14 tuổi xuất giá cũng không ít, cũng không phải là tiểu thư khuê các, còn không phải đợi đến sau khi cập kê mới xuất giá! Đây không phải là cố ý bắt nạt huynh sao? Huynh đây là cưới thê tử hay cưới nương nương về để hầu hạ vậy!"

Lục Trạm mím môi một cái, nói: "Tuổi của muội ấy vẫn còn nhỏ, lại là trưởng tỷ trong nhà, phía dưới vẫn còn có đệ đệ và muội muội tuổi vẫn còn nhỏ. Chờ gần sáu tháng cuối năm gả đến cũng tốt, ta còn có thể tích lũy thêm tiền cưới thê tử!"

Hướng Tam nghe vậy lắc đầu: "Ta muốn nói, lúc trước nhị thúc của huynh không nên đáp ứng mối hôn sự này, tuổi còn nhỏ nhiều hơn huynh, còn dáng vẻ kiêu ngạo như thế! Đã bắt đầu chờ từ lúc năm trước, còn phải chờ đến sáu tháng cuối năm mới xuất giá! Đây không phải là cố ý kéo dài huynh sao? Huynh đi mười dặm hỏi một chút, những nhà có nữ nhi, chỉ mới 11, 12 tuổi đã xuất giá đến nhà chồng. Mà nhà nàng còn kiên quyết muốn giữ nàng đến 15 tuổi, cũng không nghĩ một chút, huynh cũng đã 21 rồi!"
Hướng Tam bênh vực kẻ yếu cho Lục Trạm, tuổi của Lục Trạm lớn hơn nhiều nhà gái như vậy, làm như vậy thật sự không phúc hậu chút nào. Sớm gả muộn gả còn không đều là người của Lục gia mà!

Trước đó Đỗ Tam Nương cũng nói với Lục Trạm, trái lại nghĩ rất là thoáng, hắn cười cười, không để ý lắm mà nói: "Không sao đâu, dù sao cũng chờ lâu như vậy, chờ thêm mấy ngày nữa cũng không quan trọng! Dù sao chậm nhất thì cuối năm Tam Nương sẽ gả đến đây!"

Nhìn hắn nói với một vẻ mặt nhẹ nhàng như vậy, căn bản là bộ dạng không hề nóng này, Hướng Tam cũng không có gì để nói! Nếu đổi lại là hắn ta, tất nhiên là phải sớm đem người vào cửa rồi lại nói tiếp! Bình thường Lục Trạm cũng rất là thông minh, sao vừa đến chuyện trên người nữ nhân, cứ ngu ngốc như vậy!
Hướng Tam cũng không có lạc quan như vậy, hắn ta nhịn không được mà tạt nước lạnh vào Lục Trạm: "Trạm ca, ta đây cũng là quan tâm huynh. Một ngày không cưới cô vợ trẻ vào cửa, cho dù là đã đính hôn, cũng không thể phớt lờ. Con vịt bị đun sôi còn có thể bay, còn đừng nói chi là huynh chỉ vừa có đính hôn! Ta nói cho huynh biết, bên nhà mẹ đẻ của thê tử ta cũng có chuyện hủy hôn sự, cũng giống như huynh, nhà trai lớn hơn mấy tuổi nhà gái, vẫn luôn chờ nhà gái lớn lên. Nhưng không ngờ rằng, mấy năm trôi qua, vị tiểu nương tử kia lớn lên, lại cấu kết cùng với một vị công tử của đại hộ nhân gia ở trong thành, cuối cùng đến thời gian thành thân, mới nháo hủy cưới, quả thực là đi làm thϊếp cho vị công tử ở đại hộ nhân gia kia!"

Gương mặt Lục Trạm đen thui, lạnh lùng nói: "Tam Nương mới không phải là loại người như vậy, sau này ngươi đừng có nói như thế nữa! Nếu không đừng trách chúng ta không thể làm huynh đệ được nữa!"
"Trạm ca, đương nhiên tiểu tẩu tử không phải là loại người như thế, ta nói cái này chỉ là muốn nhắc nhở huynh một chút. Huynh nhìn gương mặt và dáng dấp của tiểu tẩu tử càng ngày càng đẹp, cho dù so với mấy khuê nữ của các đại hộ nhân gia ở trong thành cũng không có kém, nàng không có tâm tư này, ai biết trong thành có người coi trọng nàng không. Nếu là đụng vào người có địa vị lớn, kiên quyết muốn bắt người đi làm thϊếp, đến lúc đó huynh sẽ thế nào? Ở trong thành những chuyện cưỡng ép này không phải là không có!"

Gương mặt Lục Trạm vô cùng căng thẳng: "Những gì ngươi nói căn bản là không có khả năng xảy ra!"

Hướng Tam hừ hừ hai tiếng: "Nàng là một cô nương, bình thường cũng hay chạy vào trong thành, con đường xa như vậy, cho dù có xe lừa, trên đường này ai biết có xảy ra chuyện gì không. Huynh không lo lắng sao?"
Cảm xúc của Lục Trạm bị Hướng Tam ảnh hưởng, cho dù hắn cố gắng nói với mình, giữa ban ngày ban mặt sẽ không ra chuyện gì, nhưng mà vẫn không nhịn được mà nghĩ, nếu Tam Nương gặp người xấu thì làm sao bây giờ? Giống như lần đầu tiên hắn gặp nàng, nàng suýt chút nữa bị mấy tên lưu manh bắt nạt! Hiện tại Tam Nương đã trưởng thành, trổ mã càng ngày càng đẹp, có đôi khi Lục Trạm cũng nghĩ, sao mệnh của hắn lại tốt như vậy, sao có thể tìm được một thê tử đẹp như thế! Trong lòng hắn, Tam Nương là người đẹp nhất, không ai sánh nổi!

Vẻ mặt âm tình bất định của Lục Trạm, động tác vung thiết chùy của hắn dừng lại, hắn nhìn Hướng Tam, mở miệng dò hỏi: "Vậy ngươi nói ta nên làm như thế nào đây? Tam Nương muốn sáu tháng cuối sang năm mới xuất giá, nàng nói như vậy thì hai bên gia đình mới có thời gian chuẩn bị! Không cần phải vội vàng như thế. Ta nghĩ cũng có lý, ta còn chưa có chuẩn bị cái gì hết, cũng không phải cái gì cũng đều đặt mua được hết, cứ như vậy mà cưới thê tử vào cửa, vậy chẳng phải rất ủy khuất nàng sao."
Hướng Tam nhổ nước miếng, sờ miệng: "Ta nhổ vào! Cái này rõ ràng là thoái thác, cũng chính là lừa huynh! giống như thê tử ta, đều là nói hai bên thông gia đã bắt đầu chuẩn bị đồ cưới. Phòng nhà huynh lớn như thế, lại không có huynh đệ tranh với huynh, một mình huynh ở phòng lớn như thế, nàng gả qua thì liền tự mình làm chủ, còn không cần phải giống như thê tử của ta phải hầu cha mẹ chồng, chỗ nào uy khuất nàng? Còn có, nhà gái đều tự chuẩn bị đồ dùng trong nhà, đến lúc đó huynh cứ để cho nhị thúc của huynh lấy ra sính lễ là được, huynh còn đặt mua thứ gì nữa!"

Theo góc độ của Hướng Tam thấy, Lục Trạm chính là hạ thấp bản thân xuống rồi. Khi vừa bắt đầu định thân, mỗi người đều biết riêng tình huống của mình, Lục Trạm không cha không mẹ, tuổi cũng không nhỏ, sao còn kéo dài nổi nữa chứ! Còn nhất định phải sáu tháng cuối năm mới chịu gả đến, đây không phải làm bộ làm tịch thì là cái gì.
Hướng Tam thấy vẻ mặt hắn không tốt chút nào, cũng không nên nói nặng, giả vờ ho khan một cái, thấp giọng hỏi: "Trạm ca, ta thấy tiểu tẩu tử của huynh rất chịu khó, huynh có thể cho huynh đệ đây biết, khi hai người các người ở chung một chỗ, có cái kia không?"

Hắn ta không tiện nói thẳng, đành phải nháy mắt ra hiệu với Lục Trạm.

Lục trạm nhíu mày: "Cái kia là cái gì?"

Hướng Tam trợn trắng mắt: "Huynh thật sự không biết hay là giả vờ không biết! Trạm ca, đây chính là rất quan trọng. Nói như vậy, trong nhà này chỉ có hai người các huynh thôi, lại là thê tử của huynh, huynh không có suy nghĩ về phương diện kia sao? Thật sự không xảy ra gì sao, ôm ấp, hôn và sờ."

Lục trạm kéo căng khuôn mặt, ngôn từ khẩn thiết nói: "Ta cùng với Tam Nương rất là trong sạch, ta cũng không có làm những chuyện không có quy củ như mà huynh nói, ngươi cũng đừng có nói lung tung."
Hướng Tam mở miệng thật to, ngây ngốc nhìn hắn, quả nhiên là lão đại của hắn, thật đúng là đem mình là Liễu Hạ Huệ sao?

"Ta nói huynh thật là, quả nhiên ngay cả những cái này cũng không có?" Hướng Tam thật sự không tin những gì mà mình nghe thấy, dù sao Trạm ca cũng là người lăn lộn ở chợ búa, năm đó cũng là nhân vật chọc cho mọi người đều phải đau đầu, thanh danh hung hãn đều truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Một người như vậy, thật sự sẽ “Ngây thơ” sao?

Trước đó vài ngày không phải hắn đã xem cuốn sách mà hắn ta cho, nếu chưa trải đời thì cũng sẽ nên hiểu những chuyện kia!

"Ca, trước đó vài ngày ta đã cho huynh mượn cuốn sách kia, rốt cuộc huynh có đọc kỹ không?" Hướng Tam nghi ngờ hắn có thật sự hiểu không vậy!

Lục Tạm mím mọi, cứng rắn vứt xuống hai chữ: "Có!"
Nói xong hắn hung dữ trừng mắt nhìn hắn ta, nếu không phải Hướng Tam cầm “Bí hí đồ” kia cho hắn, cũng sẽ không làm cho hắn trong khoảng thời gian này trôi qua như nước sôi lửa bỏng!

"Huynh xem có hiểu không?" Hướng Tam tiếp tục hỏi.

Lục Trạm giơ tay lên như muốn gõ đầu của hắn, Hướng Tam vội vàng lui về phía sau hai bước: "Không phải, ca, cái này thật sự rất quan trọng."

Lục Trạm mím môi một cái: "Ta cũng không phải là kẻ ngốc."

"Huynh nói huynh không phải là bất lực, một chàng trai trẻ, sao lại kìm nén như thế, ta thấy huynh cứ dứt khoát đi làm hòa thượng được rồi đó."

Lúc này Hướng Tam cũng không có quan tâm chuyện khác nữa, một tay lay bả vai của Hướng Tam, một bên thấp giọng nói: "Ta nói cho huynh biết, huynh phải thật sự sớm nắm bắt được tiểu tẩu tử, phải chủ động một chút, không cần phải xấu hổ! Ta nói với huynh, huynh phải như vậy... Nữ nhân đều là khẩu thị tâm phi, tuy miệng nói không, không chừng trong lòng suy nghĩ nhiều..."
Ngay lập tức Hướng Tam đều đem những tuyệt chiêu của mình cống hiến hết ta ngoài, quyết tâm phải dạy dỗ Lục Trạm một trận!

Lục Trạm nghe vậy thì nhíu chặt mày lại: "Cái này không được, không được! Cái này không hợp quy củ, ta không thể làm như vậy!"

"Không được cũng phải làm, ta nói cho huynh biết, muốn cưới thê tử thì huynh nhất định không được xấu hổ! Huynh có muốn cưới thể tử không? Nghe ta đi, đều không sai đâu! Bây giờ không phải là lúc huynh dạy quy củ, chờ lúc huynh bắt được thê tử của mình, quay đầu chính nàng sẽ năn nỉ cha nương của mình gả đến đây sớm!"

Lục Trạm nghe rất là nghiêm túc, cuối cùng hắn gãi đầu một cái, nói: "Hướng Tam, rốt cuộc cách của ngươi có tác dụng không? Nếu mà để Tam Nương giận ta, thì ta làm sao bây giờ?"

Hướng Tam vỗ bờ vai của hắn: "Quan hệ của hai ta như thế nào chứ? Ta và huynh là lớn lên với nhau, còn thân hơn huynh đệ ruột. Ta còn có thể lừa huynh sao? Nữ nhân chính là mềm lòng, bình thường huynh hãy quan tâm nàng nhiều hơn, mua một ít đồ vật dỗ dành, chắc chắn nàng sẽ móc tim móc phổi cho huynh! Huynh nói huynh đính hôn với nàng lâu như vậy, chỉ mới có nắm tay mấy lần, nói ra sợ là không ai tin? Huynh từ giờ trở đi, phải để nàng quen việc huynh thân thiết, chờ sau này thành thân, nàng sẽ không sợ hãi! Nếu ta mà là huynh, chắc chắn sẽ đem người đến tay, mới sẽ không ngu ngốc chờ đợi!"
"Ta nói cho huynh biết, lần đầu tiên của nữ nhân sẽ bị chảy máu, đến lúc đó nàng ấy chắc chắn sẽ sợ hãi. Bây giờ huynh bắt đầu để nàng ấy thân thiết với huynh, sau này thành thân, phản ứng của nàng sẽ không lớn như vậy." Mím môi, Hướng Tam lại đánh giá hắn một trận, vóc dáng của Lục Trạm cao lớn uy vũ, nghe nói còn có huyết thống của người hồ, cơ thể rắn chắc hơn với người đồng lứa.

Hướng Tam ngắm phía dưới của hắn vài lần, mím môi một cái, thấp giọng nói: "Chờ lúc thành thân, huynh hãy đi mua ít cao dược để sẵn. Sau này có cái gì hoang mang, thì cứ đến tìm ta, ta sẽ nghĩ thêm cách cho huynh. Ta đi đây, ta thấy huynh cũng đừng rèn sắt nữa, nhanh đi về nhìn thê tử của mình đã đi chưa, nếu mà chưa đi, hắc hắc... Huynh liền thăm dò nàng, nhìn nàng có phản ứng gì!
Nói xong lời này, Hướng Tam liền cười hi hi ha ha bỏ chạy, Lục Trạm đứng ở trong phòng, nhớ lại lời nói lúc nãy của Hướng Tam, cuối cùng hắn ném công cụ sang một bên, cẩn thận rửa tay và mặt, rồi đóng cửa tiệm về nhà.

Hắn vừa đi vừa nghĩ, chính mình mới không phải nghĩ mấy cái kia, hắn chính là về thăm Tam Nương còn có ở nhà không.

Chờ khi hắn về đến nhà, phát hiện mấy bộ y phục của hắn được phơi ở trong viện, Lục Trạm cười hì hì rồi lại cười, Tam Nương vẫn là rất quan tâm hắn, còn giặt y phục cho hắn, tâm trạng hắn rất là vui, còn chưa tới nhà liền mở miệng hô: "Tam Nương..."

Đỗ Tam Nương ngồi trong phòng, vừa nghe thấy giọng của Lục Trạm còn tưởng mình còn nghe lầm, cuối cùng lại nghe thấy hai tiếng, nàng thò đầu ra, đã nhìn thấy hắn chạy vào trong viện.
Nhìn thấy Lục Trạm, trong lòng Đỗ Tam Nương có chút khó chịu, nàng mím môi, trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt với hắn như thế nào!

Lục Trạm nhìn thấy khuôn mặt của nàng, tăng thêm tốc độ, chạy đến phòng như một cơn gió.

"Tam Nương..." Mặt Lục Trạm đầy ý cười nhìn nàng: "Muội giặt y phục cho ta sao?"

Không nói cái này còn tốt, nói chuyện này làm cho trong lòng Đỗ Tam Nương thấy khó chịu, nàng nhẹ nhàng ừ một tiếng, quay đầu sang một bên, né tránh ánh mắt của hắn!

Lục Trạm vui vẻ tươi cười, hắn lại vào trong viện nhìn một chút, hắn cũng thường tự mình giặt y phục, hắn vốn định tối nay sẽ trở về giặt. Lục Trạm nhìn thấy chiếc quần đang phơi nắng kia, lập tức khẩn trương lên.

Lục Trạm cảm thấy gương mặt hơi nóng, hắn chớp mắt, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ, Đỗ Tam Nương lặng lẽ nhìn hắn một cái, phát hiện Lục Trạm đang nhìn chiếc quần phơi nắng trong viện kia. Ngay lập tức gương mặt Đỗ Tam Nương ửng đỏ, nàng nói: "Ta... Ta chính là nhìn thấy y phục của huynh bị bẩn, liền giặt cho huynh!"

Giọng của nàng rất nhỏ, trong giọng nói mang theo chút run rẩy, Lục Trạm hít sâu, cúi đầu nhìn nàng, trên mặt Tam Nương xuất hiện một tầng đỏ ứng, hai tay của nàng khẩn trương nắm chặt y phục, trên mặt mang theo vài phần xấu hổ!

Vẻ mặt này của nàng... Là biết cái gì rồi sao? Ngay lập tức tâm trạng của Lục Trạm đang khẩn trương bỗng nhiên buông lỏng, thậm chí vốn dĩ đầu óc đang hỗn độn bỗng nhiên rõ ràng hơn, dường như trong một khoảnh khắc hắn đều hiểu ra!

Lục Trạm hỏi: "Tam Nương, muội, muội cũng biết rồi?"
Trên chiếc quần dính những dấu vết kia, cũng không khó phân biệt, chỉ là Lục Trạm không biết rốt cuộc nàng có biết không!

Đỗ Tam Nương chỉ cảm thấy gương mặt của mình ngày càng nóng, ý trong lời nói của hắn, là hỏi lại nàng có biết cái kia không? Đỗ Tam Nương cảm thấy rất nóng, nhịn không được vươn lưỡi liếm môi một cái, Lục Trạm vẫn luôn nhìn nàng chăm chú, Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Lục đại ca, nương ta kể, nam hài tử mười ba mười bốn tuổi bắt đầu liền sẽ như vậy, rất bình thường, huynh không cần phải lo lắng đâu!"

Với tuổi này của hắn, thì chuyện như vậy cũng rất là bình thường. Có điều Đỗ Tam Nương không dám nói lời này, đành phải đem Dương Thị thần tấm khiên, nếu không nàng là một cô nương còn chưa lập gia đình, còn biết những chuyện này, thì sẽ làm cho người ta coi nàng ra sao đây!
"Tam Nương..." Lục Trạm lại kêu một tiếng.

Đỗ Tam Nương thấp giọng ừ một tiếng, gương mặt xinh đẹp kia của Đỗ Tam Nương hồng hào, thật sự muốn làm cho người ta phải yêu thương! Trong lòng Lục Trạm dâng lên một cỗ xúc động, hắn tiến lên trước một bước, ôm Đỗ Tam Nương vào trong ngực, ôm nàng, hắn mới phát hiện, Tam Nương còn mảnh mai hơn trong tưởng tượng của hắn, hai hàng lông mày của nàng tựa như bàn chải, làm cho tâm hắn thấy ngứa ngáy!

Một cỗ nhiệt ập tới, Đỗ Tam Nương cảm giác được tiếng hít thở nặng nề của đối phương, nàng nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, căn bản không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bờ môi có chút hơi đau, một cỗ hơi thở quen thuộc vừa xa lạ triền miên trên chóp mũi của nàng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv