Edit: Thanh Từ
Beta: Maria, Amin
–
Yến Tri An luôn cảm thấy sau khi Quý Thanh Lâm từ thủ đô đón tết trở về thì trở nên kì lạ.
Gửi tin nhắn thì trả lời được hai chữ, gọi điện thoại thì thỉnh thoảng mới nghe, hẹn anh ra ngoài thì lần nào cũng bận.
Yến Tri An luôn cảm thấy anh đang trốn tránh cô, nhưng cô lại không tìm được nguyên nhân.
Sau vài lần như vậy, cô cũng không chủ động đi tìm Quý Thanh Lâm nữa.
Tiểu thiếu gia nhà họ Quý có khả năng đã có lòng khác, cô không thể bám lấy không buông.
Nhưng trong lòng lại thật sự không thoải mái.
Tại công ty.
Quý Thanh Lâm đang họp không hiểu vì sao lại hắt xì hơi hai cái.
Anh cũng có công việc, ở công ty của mẹ Quý, không giống như mọi người cho rằng Quý tiểu thiếu gia yếu ớt không làm được việc gì.
Chỉ có điều bình thường anh ít khi đến công ty mà ở nhà nhiều hơn, nhưng quãng thời gian này, anh sợ bản thân sẽ đi tìm Yến Tri An nên chỉ có thể tìm việc cho bản thân.
Sắc mặt Quý Thanh Lâm không tốt, làm việc liên tục trong nửa tháng khiến anh vô cùng mệt mỏi.
“Bây giờ nhóm kinh doanh đang tiến hành đấu thầu, sau một vòng sàng lọc, bốn công ty đã được chọn, gồm…”
“Ngân sách có thể được tăng lên một chút?”
Quý Thanh Lâm nghe bọn họ báo cáo công việc, anh hơi đau đầu, tay đang cầm bút, chậm rãi hỏi.
Cuộc họp hơn nửa ngày mới kết thúc, Quý Thanh Lâm đi về phòng làm việc của mình, xoa xoa ấn đường.
Lần đau đầu này rất đau, khiến anh thấy vô cùng khó chịu.
“Tiểu Quý tổng, có cần uống thuốc không ạ?” Thấy sắc mặt anh trắng bệch, trợ lý hơi lo lắng.
Trước khi cậu ấy nhận công việc này thì đã được đặc biệt huấn luyện về vấn đề sức khỏe của Quý Thanh Lâm, bao gồm một số kiến thức cấp cứu đơn giản cơ bản.
“Lấy ra đi.”
Uống thuốc xong, Quý Thanh Lâm đi vào phòng nghỉ ngơi.
Trợ lý không làm phiền anh, trước đây Quý Thanh Lâm ở trong phòng nghỉ ngơi một tiếng sẽ tự đi ra.
Nhưng lần này trợ lý cảm thấy thời gian Quý Thanh Lâm nghỉ ngơi có lâu hơn.
Cậu ấy đứng trước cửa phòng nghỉ, gõ cửa: “Tiểu Quý tổng.”
Ở bên ngoài gọi vài lần, bên trong không có lời đáp trả nào, trong lòng trợ lý hồi hộp, lập tức xông vào trong.
Trong phòng mờ tối, trợ lý bật đèn lên, thấy Quý Thanh Lâm đang hôn mê ở trên giường.
Mặt anh trắng nhợt vô cùng, góc chăn hơi mở, rõ ràng là trước lúc hôn mê đã tỉnh lại một lần.
Trợ lý vội vàng gọi điện thoại.
“Tiểu Quý tổng hôn mê rồi!”
Vệ sĩ của Quý Thanh Lâm lập tức tới nơi, nhanh chóng đi đến cửa ra đưa anh đến bệnh viện.
Yến Tri An không ngờ, chẳng bao lâu, tiểu thiếu gia có bệnh yếu ớt lại nhập viện.
Yến Tri An đang ở phòng làm việc chuẩn bị cho bài giảng, ngày mai là thứ tư, cô phải đến viện y học giảng bài.
Lúc này Thẩm Quân cũng vội vã chạy vào.
“Đàn em, đàn em.”
“Đàn anh, có chuyện gì thế?”
“Quý thiếu gia lại nhập viện, em có muốn đến xem không?”
Ngón tay đang đánh máy của Yến Tri An dừng lại, cô nhìn Thẩm Quân: “Xảy ra chuyện gì vậy, không phải cơ thể của anh ấy vẫn tốt à?”
Chỉ cần không gặp phải một vài chất gây dị ứng, cho dù cơ thể có hơi yếu thì cũng vẫn tốt chứ.
“Kiệt sức.”
“??”
Yến Tri An cảm thấy ngoài ý muốn với kết quả kiểm tra, Quý Thanh Lâm kiệt sức đến mức nhập viện, sao lại thế được?
Thẩm Quân biết Yến Tri An không tin, đến chính bản thân anh ấy cũng không tin, nhưng cơ thể Quý Thanh Lâm là do chính tay anh ấy kiểm tra, không tin không được.
“Còn có, cảm xúc của cậu ấy gần đây không đúng lắm, luôn dồn nén gì đó, chán nản cộng với mệt mỏi khiến cậu ấy không chịu nổi, hôn mê ngay tại công ty.”
“Bây giờ anh ấy sao rồi?”
“Em cũng biết cơ thể cậu ấy mà, người khác có thể nghỉ ngơi một lúc, truyền chút đường là không sao, nhưng cơ thể của cậu ấy, vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, còn cần ở bệnh viện quan sát vài ngày, tránh cho phát sinh các biến chứng khác.”
“Em đi xem anh ấy.”
“Đi đi, đi đi, anh nghỉ ngơi một lát.”
Yến Tri An gõ nhẹ cửa, bước vào, bên trong đang có quản gia nhà họ Quý, những người nhà họ Quý khác đều đang bận, nhất thời chưa đến ngay được.
Quản gia nhìn thấy cô thì lặng lẽ lùi về sau, người nhà họ Quý đều biết, cô gái này đã cứu tiểu gia nhà bọn họ, là người tiểu thiếu gia đặt ở trong lòng.
Yến Tri An nhìn người đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt anh đúng là trắng nhợt vô cùng, hai mắt nhắm chặt, không có chút sức sống nào.
Biểu cảm nơi đáy mắt Yến Tri An u ám, hít một hơi thật sâu, để cho cảm xúc bình tĩnh lại.
Phòng bệnh yên tĩnh, không ai biết Yến Tri An đang nghĩ gì.
Ở đó tầm năm phút, Yến Tri An nói nhỏ với quản gia một tiếng, rời khỏi phòng bệnh.
Cô còn đang trong giờ làm, không thể ở đây mãi được.
Đến chiều, Quý Thanh Lâm mới tỉnh lại.
Yến Tri An rất muốn đến xem, nhưng nghĩ lại, vẫn đành chờ đến lúc tan làm, chỉ là lần này, cô bị chặn ở ngoài cửa.
Quản gia lúc trưa cô đến vẫn còn vui vẻ, bây giờ lại ngăn cản cô với một gương mặt đầy áy náy.
“Xin lỗi cô Yến, tiểu thiếu gia mệt rồi, bây giờ đang nghỉ ngơi.”
Qua lớp cửa kính, Yến Tri An nhìn vào bên trong, vẻ mặt lạnh nhạt, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Vậy lần sau tôi lại đến.”
Nhìn người rời đi, quản gia thở dài.
“Tiểu thiếu gia, cô Yến đã đi rồi.”
Quý Thanh Lâm đang giả vờ ngủ liền quay đầu lại, nhìn cánh cửa trống không, ánh mắt cô đơn.
“Sao tiểu thiếu gia phải khổ sở như vậy, rõ ràng cậu muốn gặp cô Yến mà?”
“Tôi không thể luôn chiếm lấy sự mềm lòng của cô ấy mà làm phiền đến cuộc sống của cô ấy được.”
Cô có cuộc sống của riêng cô, còn có người mà cô yêu, người đó nhất định rất khỏe mạnh, có thể chăm sóc cô, không giống anh, một người luôn làm liên lụy đến cô.
Quản gia đã nhìn anh lớn lên từ nhỏ, đau lòng cho tiểu thiếu gia nhà ông.
Không dễ dàng gì mới có sức sống hơn, mà bây giờ hình như lại sắp quay về như ngày xưa.
Sau khi Yến Tri An bị từ chối, lúc ở bệnh viện, cô thỉnh thoảng sẽ ở ngoài cửa phòng bệnh nhìn Quý Thanh Lâm, nhưng không đi vào.
Biểu hiện như người xa lạ của hai người khiến người nhà họ Quý cảm nhận được có điều gì đó không đúng.
Lời của Quý Thanh Lâm bị quản gia trộm nói cho mẹ Quý.
Ngày thứ ba Quý Thanh Lâm ở bệnh viện, Yến Tri An gặp được mẹ Quý ở trong phòng làm việc.
Yến Tri An thấy hơi bất ngờ, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Giọng điệu của cô bình thường, gọi: “Quý phu nhân.”
Mẹ Quý mang theo nụ cười dịu dàng: “Xin lỗi cháu, đột ngột làm phiền đến bác sĩ Yến rồi.”
“Quý phu nhân tìm cháu có việc gì sao ạ?”
Mẹ Quý lại nói: “Tri An, bác có thể gọi cháu như vậy không?”
Yến Tri An gật đầu: “Được ạ.”
“Cháu cũng gọi bác là bác gái đi.”
Yến Tri An im lặng hai giây, mở miệng: “Bác Quý.”
Mẹ Quý cười càng thêm dịu dàng.
Yến Tri An biết chuyện cần nói lần này là chuyện cá nhân, có lẽ liên quan đến Quý Thanh Lâm.
Cô nghĩ không sai, mẹ Quý mở lời, chính là Quý Thanh Lâm.
“Trước đây Tri An và Thanh Lâm có quen biết hả?”
Yến Tri An lắc đầu, quen biết là kiếp trước, nhưng cô không còn ký ức, còn kiếp này thì đúng là trước đây chưa từng quen biết.
Mẹ Quý nhìn cô, mặt mày như họa, khí chất cao ngạo lạnh lùng.
Bà thở dài, nói với Yến Tri An:
“Vậy có lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi.”
Không đợi Yến Tri An đáp, bà nói tiếp.
“Có lẽ cháu không biết, trước đây Thanh Lâm không vui tươi như bây giờ, lúc đó thằng bé giống như con rối thiếu đi tình cảm vậy, cười cũng được, khóc cũng được, nhưng ánh mắt rất trống rỗng.”
“Thằng bé rất thích cháu, bác không biết tình cảm của cháu với Thanh Lâm là gì, bác hy vọng cháu đối với thằng bé cũng có tình cảm như vậy, nếu như không có, mong rằng cháu đừng làm tổn thương thằng bé.”
“Lần này bác lấy tư cách là một người mẹ, đã đưa ra thỉnh cầu vô lý nhất đến cháu rồi.”
“Ngày Nguyên Tiêu hôm đó, thằng bé rất phấn khích quay về An Thành, mặc dù thằng bé không nói, bác cũng biết, thằng bé không chờ nổi muốn quay về gặp cháu.”
“Nhưng sau ngày hôm đó, Thanh Lâm đột nhiên trầm lặng hơn.”
“Bác không biết đã xảy ra chuyện gì, Tri An, đừng làm tổn thương thằng bé được không, thằng bé đã quá yếu ớt rồi.”
Từ sau khi Quý Thanh Lâm gặp được Yến Tri An, anh đã hoàn toàn thay đổi thành một dáng vẻ khác, cởi mở, nhiệt tình, tràn đầy hy vọng với thế giới này.
Nhưng anh chỉ đặt sự sôi nổi của bản thân lên duy nhất trên người Yến Tri An.
Đằng sau sự nhiệt tình và tình cảm đặc biệt ấy, thật ra là bướng bỉnh, là cố chấp, là bệnh, mẹ Quý không dám tưởng tượng một ngày nào đó, khi anh và người mà anh dồn hết tình cảm là Yến Tri An không còn bên nhau, thì Quý Thanh Lâm sẽ thành ra như thế nào.
Hết chương 16!