Edit: Thanh Từ
Beta: Amin, Maria
–
Mẹ Quý không nghe thấy câu trả lời của Yến Tri An, chỉ thấy Yến Tri An vẫn giữ nguyên tư thế cũ, ngồi ở chỗ đó, không nhìn ra cảm xúc gì.
Yến Tri An im lặng rất lâu, đột nhiên mở lời:
“Nếu như bác không được bế con của Quý Thanh Lâm thì bác sẽ làm gì ạ?”
Mẹ Quý suy nghĩ một lúc mới hiểu ra, nhưng có điều bà cũng không để ý vấn đề này.
“Bác chỉ mong thằng bé được sống vui vẻ.”
Người nhà họ Quý chỉ mong Quý Thanh Lâm khỏe mạnh, vui vẻ.
Trước đây họ luôn lo lắng rằng Quý Thanh Lâm sẽ cô độc đến hết đời, bây giờ cuối cùng anh cũng có người mà mình thích, bọn họ sẽ không đòi hỏi gì hơn.
Yến Tri An cười nhẹ, nói: “Cháu chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương anh ấy.”
Mẹ Quý thở phào nhẹ nhõm.
Yến Tri An lại đến phòng bệnh của Quý Thanh Lâm, chưa đến cửa đã thấy quản gia, nhưng lần này ông ấy không ngăn cản cô nữa.
“Cô Yến.”
“Người ngủ chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Yến Tri An gật đầu, đi vào trong thì thấy Quý Thanh Lâm đang nhắm chặt hai mắt, mím môi, để lộ đôi tay đang đan chéo để trên bụng, có lẽ là vừa truyền xong, mu bàn tay vẫn còn dán băng gạc, nhìn như đang ngủ.
Yến Tri An đến gần giường bệnh, ngồi ở ghế chăm sóc cạnh giường.
Sắc mặt anh đã tốt hơn nhiều so với ngày đầu tiên, cô cứ thế nhìn anh.
Yến Tri An suy nghĩ một lúc, đặt tay lên trán Quý Thanh Lâm.
Lòng bàn tay cô khô ráo và ấm áp, khiến cơ thể Quý Thanh Lâm trở nên cứng đờ.
Cô thong thả nói: “Sao vẫn chưa tỉnh vậy, một ngày ngủ quá nhiều không tốt cho cơ thể.”
Quý Thanh Lâm: …
Anh run rẩy mở mắt ra.
Anh nhìn Yến Tri An, cố chịu đựng, hỏi: “Sao bác sĩ Yến lại đến đây?”
“Tỉnh rồi?” Yến Tri An thu tay lại: “Đến thăm anh.”
Yến Tri An thấy anh bày ra dáng vẻ vừa yếu đuối vừa xa cách, “chậc” nhẹ một tiếng.
Trái tim của Quý Thanh Lâm cũng theo đó mà run lên.
“Không muốn gặp tôi đến vậy à?”
Quý Thanh Lâm mím chặt môi: “Ân nhân nghĩ nhiều rồi.”
“Miệng thì cứ gọi ân nhân, nếu mà làm được như lời nói thì hãy làm, còn không thì thôi.”
“Ý của ân nhân là sao?”
Quý Thanh Lâm cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc muốn lại gần cô.
“Anh nói xem ơn cứu mạng này phải báo đáp thế nào?”
“Ân nhân muốn gì, chỉ cần nhà họ Quý làm được, tôi chắc chắn sẽ không từ chối.”
Yến Tri An đột nhiên cúi thấp người nhìn anh, Quý Thanh Lâm có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt đen đó.
Quý Thanh Lâm cảm thấy Yến Tri An vừa nhìn đã thấu được nỗi sợ hãi và bất an sâu thẳm trong lòng anh.
“Trước đây có phải có cách nói thế này không?” Yến Tri An nắm phía trong cổ tay mềm mại và tinh tế của anh: “Ơn cứu mạng nên lấy thân báo đáp.”
Quý Thanh Lâm ngơ ngác, mím môi, miễn cưỡng lắc đầu.
“Ngài đừng nói đùa.”
Tóc của anh đong đưa sau tai, rơi vào trong mắt Yến Tri An lại giống như thể anh đang buồn bã. Cô giơ một tay khác lên, duỗi đến bên tai anh, vuốt lại phần tóc đang đong đưa đó.
Tim của Quý Thanh Lâm run lên theo động tác của cô.
Yến Tri An thu tay lại một cách tự nhiên, giống như chỉ tiện tay làm như vậy mà thôi.
“Anh nghỉ ngơi đi.” Cô ngồi lại xuống ghế.
Quý Thanh Lâm nhìn cô, đột nhiên mở miệng: “Yến Tri An, rốt cuộc cô có ý gì?”
Qua một lúc như vậy, tâm trạng của anh cứ lên xuống theo động tác của cô, thay đổi vô cùng thất thường.
Là cô cố tình trêu chọc anh, bây giờ anh không thể nào khống chế được nữa.
Yến Tri An lại thấy ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh gọi cả họ tên mình, dù sao thì bình thường không phải gọi tướng quân thì sẽ là ân nhân.
Yến Tri An vẫn chưa nói gì, Quý Thanh Lâm lập tức nói trước:
“Tại sao lại làm những động tác mập mờ đó với tôi?”
“Tại sao lại nói những lời như vừa rồi?”
Anh chăm chú nhìn Yến Tri An như muốn tìm ra lý do từ trên người cô.
Nhưng một lúc lâu sau Yến Tri An vẫn không nói gì, Quý Thanh Lâm hơi thất vọng, dần cúi đầu xuống, là anh mơ mộng hão huyền.
Nhưng anh bất ngờ bị nâng cằm lên.
Không biết Yến Tri An đã dựa lại gần từ lúc nào, đôi mắt như chim ưng đang khóa chặt anh.
“Cái này không phải nên hỏi anh à?”
Yến Tri An trả lời không nhanh không chậm.
“Nói những lời như thật lại như giả.”
“Làm những động tác khiến người ta suy nghĩ sâu xa.”
“Ra vẻ đáng thương khiến người ta thương xót.”
“Tất cả không phải đều là anh sao?”
Bàn tay nắm chăn của Quý Thanh Lâm siết chặt hơn. Theo từng lời nói của Yến Tri An, nhịp tim càng đập dữ dội hơn.
“Thả thính xong thì chạy, không phải cũng là anh à?”
Yến Tri An càng kề sát hơn, từng bước ép sát, ép đến mức làm cho anh không cách nào trốn tránh.
Cổ họng Quý Thanh Lâm như mất tiếng.
Bên tai là nhịp tim của chính mình, còn có cả hơi thở nhẹ nhàng của cô pha lẫn trong mùi thuốc sát trùng.
Mắt anh mờ đi, khóe mắt đỏ rực, hơi thở trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Yến Tri An nhìn dáng vẻ dần thay đổi của anh, đôi mắt càng ngày càng u ám.
“Sao không trả lời?” Cô nói, hơi thở phả lên môi anh, ép sát anh, buộc Quý Thanh Lâm phải cho cô một lời giải thích.
Đôi mắt Quý Thanh Lâm bỗng tỉnh táo, anh đột nhiên nhìn Yến Tri An.
“Là do tôi vẫn luôn mơ mộng hão huyền, làm phiền đến ân nhân rồi.”
“Tôi vốn không sống được lâu, cơ thể chỉ làm liên lụy người khác, nhưng lại có chấp niệm với ngài, ỷ vào sự mềm lòng của ngài mà thăm dò ngài.”
“Bây giờ ngài là người đã có đôi có cặp, đâu còn cần tôi đến làm những điều kia.”
Yến Tri An:?
Trong đầu cô toàn dấu hỏi chấm.
Sao cô lại thành người có đôi có cặp rồi.
Lòng Quý Thanh Lâm càng thêm chua xót, giống như hũ giấm lâu năm bị đổ đang sôi trào trong ngực.
“Một người yếu ớt lúc nào cũng khiến mình phải nhập viện như anh còn có thể nhìn thấy tôi có đôi có cặp?”
Quý Thanh Lâm cứng họng, cố nhịn lại sự khó chịu của bản thân, đáp:
“Là tôi luôn gây rắc rối cho ngài, tôi xin lỗi.”
Yến Tri An sắp tức đến nỗi bật cười rồi.
Cô khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói:
“Biết mình gây rắc rối mà ngày nào cũng làm!”
“Tôi không có.” Vành mắt Quý Thanh Lâm đỏ ửng: “Đã chê tôi rắc rối thì tại sao ngài còn đến gặp con ma ốm là tôi?”
Lời nói của anh chất chứa sự giận hờn, cũng như nỗi buồn dồn nén lâu ngày, có đau lòng, có tủi thân, tất cả đã không thể kìm lại, trút hết ra ngoài.
Yến Tri An bình tĩnh nhìn anh: “Anh nói thêm câu nữa?”
Quý Thanh Lâm nghẹn lại, đang định mở miệng thì đột nhiên ho dữ dội, nửa chữ cũng nói không ra.
Lúc này còn tức vừa gấp nên càng ho không dừng được.
Yến Tri An không giữ được vẻ mặt lạnh lùng được nữa, nhìn người đang ho đến mức xé ruột xé gan, bất đắc dĩ ôm anh vào lòng, vỗ nhẹ lưng và cẩn thận cho anh uống nước.
Quý Thanh Lâm vẫn còn giận, cứng đầu không muốn chấp nhận.
“Không uống đúng không, không uống cũng phải uống.”
Giọng cô lạnh lùng, một cánh tay khác vòng ra sau gáy anh, kéo mặt anh, buộc anh phải nhìn lên.
Quý Thanh Lâm mở to mắt, chưa kịp nói gì thì một đôi môi ấm áp đã dán lên môi anh.
Não anh đột nhiên đơ ra, không kịp nghĩ ngợi điều gì nữa.
Cả cơ thể anh run rẩy, không còn chút sức lực nào.
Chỉ là hai đôi môi chạm vào nhau thôi lại khiến Quý Thanh Lâm không có cách nào để chạy trốn, mọi suy nghĩ đều tập trung lại một chỗ.
Hết chương 17!