Edit: Thanh Từ
Beta: Maria, Amin
–
Bốn tiếng ngồi máy bay, người nhà họ Quý đáp xuống An Thành.
Quý Cần bắt đầu trêu chọc em trai mình:
“Thím của Bé Nho sao lại không đến đón người ở sân bay thế này?”
Quý Thanh Lâm trừng anh, vẫn giải thích:
“Hôm nay cô ấy có một cuộc phẫu thuật, em không nói với cô ấy là hôm nay về.”
Quý Vận: “Ồ, ra là muốn cho người ta một bất ngờ nha!”
Mẹ Quý: “Nhìn dáng vẻ nóng lòng không chờ được này, chúng ta cũng không cản nữa.”
Bố Quý: “Muốn đi thì mau đi đi.”
Quý Thanh Lâm bị mọi người trêu chọc mặt đỏ tía tai, dứt khoát rời đi trước bọn họ.
Bọn họ nói không sai, đúng là anh không chờ nổi nữa rồi.
Chờ không nổi muốn gặp Yến Tướng quân.
Chỉ có điều, Quý Thanh Lâm phấn khích đi đến bệnh viện lại nhận về là công dã tràng.
Quý Thanh Lâm không tìm được người trong phòng làm việc của cô thì tìm đến phòng làm việc của Thẩm Quân.
“Ừm…bác sĩ Yến còn ở bệnh viện không?”
“Trước đó không lâu em ấy nhận một cuộc điện thoại thì vội vàng rời đi, còn bảo tôi xem bệnh nhân giúp.”
“Bác sĩ Yến có nói đi đâu không?”
“Không, đi rất vội.”
Quý Thanh Lâm không ngờ tới, sau khi rời bệnh viện thì sẽ gặp Yến Tri An ở chỗ này.
Tiếng nhạc xập xình, đám đông ồn ào, những người trẻ điên cuồng trong quán bar ánh đèn mờ ảo, Quý Thanh Lâm giống như mất đi thính giác, trong mắt chỉ có Yến Tri An, còn có người trong ngực Yến Tri An.
Yến Tri An ôm người đó, cô cau mày, Quý Thanh Lâm hiểu cô, chỉ đối với người mà mình quan tâm thì Yến Tri An mới để lộ cảm xúc của bản thân.
Xuyên qua đám đông ồn ào, cô càng ngày càng gần, Quý Thanh Lâm không biết trong lòng mình bây giờ là cảm xúc gì, anh trốn tránh, trốn vào một góc u tối, nhìn Yến Tri An từng bước từng bước đi xa, rời khỏi quán bar.
Anh nắm chặt ở vị trí trái tim, rất đau, rõ ràng trái tim anh không có bệnh gì cả…
Yến Tri An hoàn toàn không hề biết Quý Thanh Lâm ở quán bar này, cô cũng không biết hôm nay anh quay lại, lại càng không nghĩ đến có một ngày tiểu thư sinh cơ thể yếu ớt đó lại đi vào quán bar.
Cô chỉ biết, bản thân rất tức giận, là loại tức muốn chết.
Cô đỡ người vẫn đang không ngừng giãy giụa, đây thật là một bài kiểm tra sự kiên nhẫn vốn đã ít ỏi của cô.
Yến Tri An lạnh lùng nói: “Đoạn Gia Lạc, chị đã cho em mặt mũi rồi phải không, hoặc là chị đánh em ở đây, hoặc là em ngoan ngoãn theo chị về nhà.”
Người đang say lập tức yên lặng.
Đưa người về được đến nhà, Yến Tri An còn chưa kịp nói gì thì người im lặng cả quãng đường lập tức đẩy cô ra đi vào nhà vệ sinh, nghe tiếng nôn từ bên trong vọng ra, tâm trạng vốn đã thiếu kiên nhẫn của Yến Tri An càng trở nên khó chịu.
Cô cởi áo khoác ngoài đầy mùi rượu ra, ngồi trên sô pha, vẻ mặt lạnh lùng, rõ ràng là đang đợi ai đó để nói chuyện.
Mười phút sau, chàng trai với gương mặt còn ướt đầy nước bước ra, nhìn thấy người trên sô pha, đột nhiên dừng bước.
Yến Tri An cũng không thèm nhìn, trực tiếp nói: “Tỉnh rượu rồi?”
“Vâng.”
“Qua đây, ngồi, chúng ta cần nói chuyện.”
Chàng trai đứng yên tại chỗ.
“NGỒI!”
Giọng điệu của Yến Tri An rất xấu, lúc này chàng trai mới chậm chạp ngồi xuống.
Yến Tri An nhìn cậu, chàng trai có đôi lông mày rậm, đôi mắt to không còn là cậu nhóc ngày trước, dáng người cao gầy khi đi trên đường vẫn có người muốn ngoảnh lại nhìn, tại sao càng lớn lên tính cách càng ngang bướng vậy.
Đoạn Gia Lạc là con của chú nuôi cô, lúc nhỏ là đứa trẻ nghe lời, sau khi vào đại học đột nhiên trở nên phản nghịch, khiến Yến Tri An đau đầu.
“Đoạn Gia Lạc, em có thể đừng gây chuyện nữa được không?”
Thỉnh thoảng cô phải dọn dẹp mớ hỗn độn cho cậu, khiêu khích thầy cô, bỏ tiết, trèo tường, bây giờ còn gây chuyện trong quán bar, đúng là lá gan càng ngày càng lớn.
Chàng trai vốn dĩ đang cẩn thận dè dặt lúc này lại ngẩng cổ lên: “Không cần chị quản!”
“Không cần chị quản, vậy gọi điện cho chị, để chị giải quyết cho em, còn đưa con ma men là em về nhà, không cần chị quản, em chắc chưa?”
“Lần sau em không gọi cho chị nữa.” Đoạn Gia Lạc lại bổ sung thêm một câu: “Cũng không để bạn học của em gọi điện cho chị nữa.”
“Đoạn Gia Lạc!”
“Làm, làm gì!”
“Em có thể đừng cứng đầu nữa được không, lúc trước chỉ là mấy trò vặt vãnh, nhưng em có biết, hôm nay em dùng chai rượu, liệu ngày mai có dùng dao đâm người khác không, có phải em chờ một ngày chị đến nhà tù thăm em thì em mới chịu ngoan ngoãn lại đúng không?”
“Em nói rồi, không cần chị quản, chị cũng không là ai của em cả!”
Đoạn Gia Lạc lẩm bẩm, lời nói gay gắt, nhìn xung quanh, không có chút khí thế nào.
“Được.” Cô thật sự bị tức đến bật cười: “Đoạn Gia Lạc, hôm nay chị không phải trưng cầu ý kiến em, là thông báo, nghỉ một ngày, ngày mai đi học trở lại, đừng tìm chị gây chuyện, nếu có lần sau, chị sẽ chọn một biện pháp cuối cùng để không có lần tiếp theo.”
“Không quản thì đừng quản.”
Yến Tri An nghe được lời của cậu, cười nhẹ, nụ cười khiến Đoạn Gia Lạc sởn cả tóc gáy, sau đó nghe được:
“Biện pháp cuối cùng của chị là đánh gãy chân em, khiến em không còn cách nào nhảy nhót, mặc dù chị không có nhiều tiền, nhưng nuôi một mình em thì vẫn có thể.”
Đoạn Gia Lạc run rẩy.
Yến Tri An: “Em cũng biết nghề của chị, phế một đôi chân cũng rất dễ dàng.”
Yến Tri An nói đến đây, cũng không cần cậu trả lời, trực tiếp xoay người đi vào phòng.
Cả người đều là mùi rượu, cô rất không thích.
Trước khi đóng cửa, cô còn bổ sung thêm một câu: “Nhớ dọn dẹp sạch sẽ nhà vệ sinh, sáng ngày mai chị dậy, không muốn còn chút mùi rượu nào.”
Đoạn Gia Lạc: …
Đoạn Gia Lạc: “Vãi, bạo ngược!”
Ngày hôm sau, Yến Tri An đưa Đoạn Gia Lạc đến trường học trước, sau đó mới đi làm.
Giải quyết xong phiền phức nhỏ này, lúc này tâm trạng của Yến Tri An vẫn được coi là không tệ.
Lúc Thẩm Quân nói cho cô hôm qua Quý Thanh Lâm tìm cô, thì tâm trạng của cô càng thêm vui vẻ.
Sau khi đi kiểm tra các bệnh nhân mà mình phụ trách, Yến Tri An vẫn trộm ít thời gian rảnh rỗi trong lúc bận để lấy điện thoại ra, gọi điện cho Quý Thanh Lâm.
Lần đầu không có ai nhận.
Cô nhìn điện thoại tự động ngắt kết nối, cau mày, là chưa ngủ dậy?
Đây là lần đầu tiên cô không gọi được cho Quý Thanh Lâm.
Cô nghĩ, gửi một tin nhắn qua.
Yến Tri An: Tiểu Thư Sinh, đã dậy chưa?
Cất điện thoại đi, Yến Tri An tiếp tục bận rộn việc của mình.
Cô không biết, Quý Thanh Lâm đang ngồi trong phòng, điện thoại đặt bên cạnh, nhìn điện thoại sáng lên, lại nhìn điện thoại tối đi, sắc mặt trắng bệch, rất khó coi.
Môi anh khẽ động, gọi không thành tiếng: Yến Tri An.
Tiếng Yến Tri An được anh giấu ở đáy lòng, như một niềm tin chưa bao giờ được nói ra.
Cho đến lúc tan làm, Yến Tri An cũng không nhận được phản hồi của Quý Thanh Lâm, cô có hơi buồn bực.
“Tan làm rồi, sao vẫn chưa đi?”
Thẩm Quân thu dọn đồ đạc, thấy Yến Tri An đang ngây người nhìn điện thoại, đúng là chuyện lạ.
“Đi, thu dọn xong sẽ đi ạ.”
“Anh đi trước nhé.”
“Vâng.”
Sau khi Thẩm Quân đi, Yến Tri An nhìn điện thoại không có động tĩnh gì, nghĩ nghĩ, vẫn mở danh bạ, gọi cho “Tiểu Thư Sinh”.
Chuông kêu ba tiếng, Yến Tri An cho rằng lần này cũng sẽ không có người nhận, nhưng một giây trước khi điện thoại ngắt kết nối, có người nhấc máy.
Đối phương lạnh giọng nói “alo” khiến Yến Tri An ngây người.
Yến Tri An: “Là tôi.”
Quý Thanh Lâm: “Ân nhân, có chuyện gì không?”
Yến Tri An luôn cảm thấy Quý Thanh Lâm đã lạnh nhạt xa lạ hơn rất nhiều.
Yến Tri An: “Thẩm Quân nói với tôi hôm qua anh đến bệnh viện tìm tôi, anh về An Thành lúc nào vậy?”
“Hôm qua.”
“Để anh mất công một chuyến rồi, hôm qua tôi tạm thời có việc.” Yến Tri An dịu dàng giải thích.
“Không sao, là tôi không nói trước đã đến.”
“Anh không vui?”
Đột nhiên lạnh nhạt với cô như vậy.
“Không có, tôi hơi bận, ân nhân, tôi còn có việc.”
Yến Tri An vốn còn muốn nói vài chuyện với anh, nghe được câu này, chỉ đành cúp điện thoại.
Bên này Yến Tri An khó hiểu thu dọn đồ đạc, lại không biết rằng, Quý Thanh Lâm lạnh nhạt trong điện thoại đã phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể khiến bản thân không biểu lộ ra một chút cảm xúc nào.
Những ngón tay mảnh khảnh vân vê những khớp xương trắng bệch, đôi môi cũng mất đi cả huyết sắc.
Hết chương 15!