“Em nói cái gì?” hai mắt Lục Dục Thần mở to, không thể tin được mà nhìn cô.
Tiểu Lạc.
Người cô thích lại có thể là anh.
Cô thích anh!
“Em"
Giong nói của Đường Tâm Lạc run lên. Nghĩ lại mình đã nói ra, thì còn gì để sợ hãi nữa chứ? Cô cũng không cần sợ bởi vỉ mình thổ lộ mà bị anh ghét bỏ. Nếu anh không thích cô sao có thể ghen đây? Nếu anh đối với cô thật sự lạnh lùng như anh thể hiện. Sao có thể nửa đêm lẻn vào phòng để lại những dấu jôn đó.
Nghĩ như vậy, Đường Tâm Lạc cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn anh. E lệ mà nghiêm túc. Đôi mắt xinh đẹp tràn ngập tình yêu. CŨng nói rõ tình cảm mà mình ẩn giấu bao lâu nay. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Phảng phất như giọt nước phá vỡ sự yên tĩnh trong ngực của anh.
Lục Dục Thần thâm tình nhìn Đường Tâm Lạc, nhât thời không biết nên nói như thế nào.
Vô số suy nghĩ ở trong lòng. Trong đầu cảm xúc hỗn loạn. Căn bản không có cách nào để nói ra. Chỉ có thể ôm chặt mấy cô. Ôm cô, hôn lên vành tai cô.
“Bảo bối...Tiểu Lạc...Tiểu Lạc…”
Loading...
Đường Tâm Lạc được anh ôm chặt cũng cảm thấy hoảng hốt. Hai người căng thẳng ôm lấy nhau.
Lục Dục Thần gần như dùng hết sức. Mới cưỡng chế được cảm xúc muốn hung hăng yêu thương cô. Anh tinh tế hôn lên vành tai cô, lại hôn lên đôi môi cô.
Cho đến khi môi cô sưng lên anh mới bình tĩnh được một chút. Anh quá hưng ohấn. Hưng phấn đến mức ngụy trang mấy ngày nay đều bị xé rách.
Tiểu Lạc là của anh!
Cô thích anh!
Đường Tâm Lạc nói ra khiến cho sự ghen ghét buồn bực của anh mấy ngày hôm nay đều được xóa bỏ.
Lục Dục Thần cúi đầu lại một lần nữa hôn lên đôi môi kiều diễm của cô. CHo đến khi đôi mắt của thiếu nữ mờ mịt hiện lên tình dục anh mới buông ra.
Đôi mắt của anh cũng hiện lên sắc khí. Đây là cô gái mà anh yêu thương nhất. Lục Dục Thần hung hăng ôm chặt cô không buông.
Lúc này tất cả nhữg băn khoăn đều bị đánh bay đi. Cố Huyên Nhi vẫn chưa tỉnh dậy ở nước M. Người có khả năng sẽ xúc phạm đến cô. Còn có, còn có chuyện anh lo lắng nhất là sẽ gây tổn thương đến cô. Vốn cho rằng mình có ý chí sắt đá. CHỉ là khi đối mắt với sự thổ lộ của cô gái mình yêu.
Những thứ anh cho là tường đồng vách sắt đều sụp đổ. Cứ như vậy đi.
Mặc kệ tương lại.
Mặc kệ tương lai hai người sẽ như thế nào. Ít nhất bây giờ anh yêu cô gí này.
Anh muốn cô, anh muốn Tiểu Lạc của anh.
“Bảo bối...Đừng khóc.”
Hôn nhẹ lên khóe mắt cô. Nước mắt rơi đều bị anh liếm đi. “Em, em không khóc, em chỉ cho rằng...anh thật sự không cần em.”
Nghĩ đến anh lạnh lùng mấy ngày nay, Đường Tâm lạc càng thấy đau lòng
chương 349: : chúng ta lại bình thường
“Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy nói em là hàng hóa...còn không quan tâm em...anh..”
Những lời còn lại, Lục Dục thần không cho cô cơ hội được nói ra.
Anh che kín môi cô, đem những bất an lo lắng mấy ngày nay hóa thành ngọt ngào.
“BÀ xã, em không phải là hàng hóa...những lời đó là anh không đúng, chúng ta lại vui vẻ như ban đầu.”
Anh nhẹ nhàng hôn nói lời khẩn cầu xin lỗi.
“Lục dục Thần…” Ánh mắt Đường Tâm LẠc mê ly, căn bản không còn nhớ gì
“Ngoan, gọi là ông xã.”Người đàn ông thấp giọng dỗ dành. Giọng nói từ tính trầm thấp càng khiến người ta say mê.
“Ông xã…”
“Ngoan, bà xã” lục Dục Thần cúi đầu hôn lên mũi cô còn mang theo sủng nịnh.
Mặt Tâm lạc đỏ lên, ánh mắt lo lắng. Anh, anh sao đột nhiên lại làm chuyện này. Trong bụng cô còn có cục cưng đấy. Lục Dục Thần thấy cô lộ ra sắc mặt lo lắng liền biết cô lo lắng cho em bé.
Anh cười nhẹ một tiếng, thổi khí bên tai cô.
“Yên tâm, bác sĩ đã nói, vận động thích hợp có thể giúo thai nhi lớn nhanh hơn. Anh sẽ không làm bị thương con của chúng ta.”
“ Lục Dục Thần, anh không được dùng sức đâu ” Cô có thể cảm nhận được anh dùng sức rất nhẹ nhưng vẫn nhịn không được mà lo lắng.
“Ngoan, lại gọi sai rồi. Phải gọi là ông xã mới đúng.” ANh thấp giọng dụ dỗ.
Thấy cảnh cáo không dùng được, Đường Tâm Lạc chỉ có thể nháy mắt đáng thương mà nhìn anh. Đôi mắt ướt át lộ ra ủy khuất.
“Ông xã…” Cuối cùng vẫn thuận theo anh, kêu lên.
“ Ngoan, bà xã.” Người đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô như khen thưởng. Đường Tâm Lạc cảm thấy đầu óc rất loạn. Vô số sắc màu nở rộ ở trong đầu cô. Mồ hôi thấm ra từ làn da trắng nõn.
Khuôn mặt nhỏ của Đường Tâm Lạc đã sớm mhuộm màu hồng. Nhiệt độ phòng ngày càng cao. Cảm giác dời non lấp biển quét qua tâm trí Đường Tâm Lạc. Cô chỉ có thể mềm nhũn nằm trên giường lớn, đem toàn bộ thể xác và tinh thần của mình giao cho anh.
Đúng vậy, người đàn ông của cô.
----
Một đêm triền miên ngọt ngào qua đi. ÁNh nắng sớm chiếu vào trong phòng. Trên giường lớn, Đường Tâm Lạc được Lục Dục Thần ôm chặt từ phía sau. Tay phải anh để cho cô gối lên.
Tay trái ôm cô thật chặt. Lục Dục Thần đã tỉnh dậy từ sớm. Nhưng lúc này anh không muốn rời giường. Chỉ tâm tâm niệm niệm ôm chặt cô vào ngực.
ÁNh mắt dừng lại trên người cô, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ. Nhìn vợ yêu nằm trong ngực hai mắt nhắm chặt chưa tỉnh dậy.
Lông mi cong vút như cái quạt.
Ngày thường nhìn vô cùng đào hoa, bây giờ nhắm lại lại thấy rất thanh thuần. Khuôn mặt nhỏ không có đôi mắt anh đào trợ giúp nên nhìn vô cùng ngoan ngoãn. Khóe môi không khỏi nở nụ cười.
Người đàn trước nay luôn lạnh lùng lúc này lại nở nụ cười sủng nịnh khó có khi được nhìn thấy.