Hít sâu một hơi, không gian xung quanh tràn ngập hương vị ngọt ngào của anh và Tiểu Lạc.
A, như vậy thật là tốt…
CÓ thể ôm Tiểu Lạc của anh thêm một lần nữa. Có thể ôm cô vui vẻ đi ngủ từng đêm khiến cho tâm trạng của Lục Dục Thần vui sướng cực độ.
Loại vui sướng này không phải vì thỏa mãn dục vọng . Mà là loại vui sướng phát ra từ trong tim, cảm giác vui vẻ chân thật. Lục Dục Thần ôm cô càng thấy vui vẻ.
Nhịn không được hôn một cái lên môi của cô.
Bên ngoài phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng của dì Trương.
“thiếu gia, cậu tỉnh rồi sao? Mạch Trạch gọi điện tìm cậu...nói là có viễ gấp!” Điện thoại của anh tối hôm qua để ở phòng khách.
Nếu không phải việc gấp, Mạch Trạch cũng sẽ không để dì Trương đánh thức cô.
Nghĩ đến Mạch Trạch đang ở nước M. Đáy mắt Lục Dục Thàn liền đen lại, sắc mặt hiện lên vẻ sắc bén.
Hy vọng, Mạch Trạch thông báo cho anh không phải tin tức kia. Lục Dục Thần mang áo ngủ vào, vội vàng đi ra ngoài. Trước khi ra ngoài còn không quên hôn một cái lên trán của cô. Cuối cùng còn cẩn thận đắp chăn lại cho cô.
“Dì Trương, dì vào trong cùng Tiểu Lạc đi.” đi qua người dì Trường, anh dừng lại dặn do.
Không thèm để ý đến chuyện vì sao dì Trương lại biết anh ở phòng ngủ chính.
“Thiếu phu nhân tỉnh thì làm đồ cho cô ấy ăn. Nói với thiếu phu nhân buổi tối tôi sẽ về ăn với cô ấy.”
Sợ Đường Tâm Lạc tỉnh dậy không thấy anh lại suy nghĩ miên man. Lục Dục Thần liền cố ý để dì Trương lại.
“Vâng, thiếu gia.” Dì Trương đưa điện thoại cho Lục Dục thần rồi xoay người đi vào phòng ngủ chính. Mà Lục Dục Thần khi nhìn thấy hai mươi cuộc gọi nhỡ kia thì nhíu mày lại.
Mạch Trạch…
Bên nước M, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
----
Ba mươi phút sau, anh đã ngồi xe ra sân bay. Anh đã nuốt lời không thể cùng cô ăn cơm tối. Nghĩ đến tin tức Mạch Trạch thông báo qua điện thoại.
Mắt anh tối lại, một tia hung ác hiện lên trong ánh mắt Ngón tay thon dài nắm chặt điênn thoại.
Tiểu lạc của anh.
Đường Tâm Lạc tỉnh lại cho rằng đầu tiên sẽ nhìn thấy anh. Đêm qua bọn họ cùng ôm nhau ngủ.
Tuy rằng vì bảo bảo nên không dây dưa suốt cả đêm. Nhưng thân mật như vậy, triền miên như vậy, đây gần như là lần đầu tiên cô cảm nhận được hạn phúc.
CHỉ là, đột nhiên tỉnh lại, bên người đã thấy hơi lạnh.
“Ông xã…”Đường Tâm Lạc ngẩng đầu, mờ mịt nhìn xung quang.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa nhận được điện thoại đã đi nước M rồi.”
Khi Lục Dục thần đi đã thông báo cho dì Trương. BÀ cũng không biết Lục Dục thần đi nước M vì xảy ra chuyện gì.
Bây giờ bà chỉ cười tủm tỉm nhìn Đường Tâm lạc, cảm thấy vui mừng cho cô cùng Lục Dục thần. Thật tốt quá, lo lắng nhiều ngày như vậy, bây giờ thiếu gia cùng thiếu phu nhân cũng đã tốt.
“Đi nước M?” Đường Tâm Lạc cảm thấy ngoài ý muốn, hôm qua vừa xảy ra chuyện hôm nay đã ra nước ngoài. Nhưng mà nghĩ đến ngọt ngào của hai người tối hôm qua, trên mặt cô không khỏi hiện lên tia e lệ. Lục Dục Thần sợ cô tỉnh không nhìn thấy anh sẽ lo lắng nên mới bảo dì Trương vào trong này a. Đường Tâm Lạc kéo chăn lên, ngượng ngùng che lại những dấu vết Lục Dục Thần để lại trên người cô