Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi anh.
Đường Tâm lạc ngọt ngào nói. “Ông xã, anh nói xem, những ký hiệu trên người em đây...rốt cuộc là ai để lại, a?”
Sau đó, cánh môi mềm mại lại nhẹ hôn một cái. Lục Dục Thần thoáng chốc sửng sốt.
Một lát sau, mới cảm giác được đôi môi mềm mại của cô đang đặt trên môi anh. Cảm xúc quay cuồng trong lòng không thể kiềm chế được nữa.
Anh đột nhiên kêu một tiếng sau đó ôm cả người cô lên. Không đủ… Như vậy vẫn không đủ…
Anh muốn Tiẻu Lạc, muốn nhiều hơn nữa… “Anh đừng vội, đợi một lát.”
Đương Tâm Lạc bị anh ôm vào ngực cũng nhanh nhẹ đưa tay ngăn cách không gian giữa hai người.
“Anh nói cho em biết...những dấu hôn đó rốt cuộc là ai để lại đã?”
Người đàn ông mặc kệ tiếp tục hôn lên môi cô. “A, anh nói có phải anh mỗi đêm đều trộm chạy đến phòng em…”
Đường Tâm Lạc còn tiếp tục hỏi
Mà Lục Dục Thần đã thuận thế cởi nút thắt trên áo cô. “Khoan, đợi một chút…”
Đường Tâm Lạc thật sự thất bại trước người đàn ông này. Anh sao lại gấp gáp như vậy. Không thể từ từ ngồi xuống nói chuyện đã sao.
Làm phụ nữ, mãi mãi Đường Tâm Lạc sẽ không thể hiểu được.
“Ba tháng” đối với đàn ông phải có quyết tâm thật lớn mới có thể buông bỏ mỹ nhân để ngồi xuống nói chuyện.
Huống chi là Lục Dục Thần. Người đưa đến trước mắt rồi còn ngồi xuống nói chuyện.
Đường Tâm Lạc bị Lục Dục Thần tinh tế hôn lại hôn đến quay cuồng. “Lục dục Thần, anh đừng như vậy,... Anh còn chưa nói cho em…”
“Lục dục Thần, anh mau dừng tay!”
Người đàn ông hôn đến say mê, mặc kệ lời cô nói. Vừa hôn, vừa chậm rãi ôm cô đặt xuống giường lớn.
“Lục Dục Thần, anh…”
“Xuỵt”
Đường Tâm Lạc còn muốn tiếp tục nói, rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu lên. Ngón trỏ đặt lên đôi môi căng mông. Anh nhìn từ trên xuống cô gái mà mình yêu thương. Nhìn làn da trắng nõn trên cổ, lại nhìn vòng tay vòng chân buộc lục lạc. Nhịn không được đưa tay chạm nhẹ vào. “đinh linh linh”
Thanh âm vang lên thanh thúy. Giống như cô, vô cùng dụ hoặc.
“Tiểu Lạc.”Anh nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng.
“Những vết đó là anh lưu lại.”
“Anh"
“Nghe anh nói hết đã” Người đàn ông lại đặt tay lên môi cô. “Anh thừa nhận, anh không thể khống chế đươc bản thân.” Được vài lời nhưng anh đã dấu thật lâu, lâu đến mức sắp quên. Đã bao lâu rồi anh không bộc bach nội tâm mình với thế giới.
“Tiểu Lạc, anh thừa nhận là anh cố ý lạnh lùng với em.”
“Em là vợ của Lục dục Thần anh, là người phụ nữ của anh, anh không thể nào khống chế khống chế mìn không được ghen…” Lục Dục Thần cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Đường Tâm Lạc thấy sâu trong ánh mắt anh lóe lên tia đau khổ.
“Anh không cần…”Cô nhịn không được muốn nói ra bí mật dưới đáy lòng.
“Anh căn bản không cần ăn dấm của em và Việt Trạch….em...em thích anh.”
Lời thổ lộ cứ như vậy nói ra. Nhanh đến mức Đường Tâm Lạc cũng không kịp ngăn cản