Cửa hàng trưởng tính tiền xong còn săn sóc tự mình tiễn Đường Tâm Lạc đi ra ngoài.
Lục Chỉ Nghi thấy nhân viên cửa hàng hoàn toàn làm lơ mình lập tức giận dữ.
"Đường Tâm Lạc, tôi nói...Bộ lễ phục này tôi thích! Ai cho cô mua, cô cởi ra cho tôi!"
Lúc này Lục Chỉ Nghi thực sự tức giận thấy mọi người không ai nghe lời mình lập tức trút giận nói với Đường Tâm Lạc, đột nhiên cô ta nhào đến phía Đường Tâm Lạc.
"Cô làm cái gì!" May mà TÔ Tình phản ứng kịp thời lập tức chắn trước người ĐƯờng Tâm Lạc.
Bởi vì bị Tô Tình ngăn cản cô ta liền lui lại mấy bước ngã ngồi trên mặt đất.
"Anh, anh không thấy cô ta khi dễ em sao! Cô ta là tùy tùng của Đường Tâm Lạc, cô ta dám đẩy em!"
Lục Kình Hạo thấy thế quả nhiên thay đổi sắc mặt.
"Đường TÂm Lạc, cô đủ rồi!" Anh ta lạnh mặt kéo Lục Chỉ Nghi đứng dậy.
"Cuối tuần này chúng tôi phải tham gia một bữa tiệc quan trọng, Chỉ Nghi quả thực cần một bộ lễ phục xinh đẹp. Cô..."
ánh mắt Lục Kình Hao dao động trên người Đường Tâm Lạc.
Không thể không thừa nhận, bộ lễ phục này Đường Tâm Lạc mặc quả thực rất xinh đẹp.
Chỉ Nghi một lòng muốn có cũng không kỳ quái.
"Thân phận của cô quả thực không có tư cách xuất hiện ở tiệc tối đó. Bộ lễ phục này, nhường cho Chỉ Nghi đi."
Lục Kình Hạo tự nghĩ rằng, ĐƯờng Tâm Lạc đi mua lễ phục sợ rằng cũng biết cuối tuần này Lục gia sẽ tổ chức tiệc giới thiệu vợ của mình.
Anh ta cho rằng Đường Tâm Lạc vì thượng vị không thành nên muốn đi nháo chuyện.
Đường Tâm Lạc nghe lý do hai anh em này nói ra thật sự không biết nên giận hay nên cười mới tốt.
Hai người này dựa vào cái gì mà cho rằng cô không có tư cách?
Dựa vào cái gì mà bắt cô phải nhường bộ lễ phục này!
"Cảm ơn lời khuyên của Lục thiếu. Nhưng mà con người tôi, không biết am hiểu người khá. Các người cảm thấy tôi không có tư cách xuất hiện ở tiệc tối của Lục gia...A tôi lại cố tình cảm thấy, tôi lại không phải người không có tư cách kia."
Đường Tâm Lạc cười tự tin.
Làm sao bây giờ, cô đột nhiên thấy hứng thú.
Chờ không kịp muốn đến ngày tổ chức bữa tiệc, tận mắt nhìn thấy anh em Lục gia khi nhìn thấy Lục thiếu phu nhân, biểu hiện trên mặt sẽ như thế nào.
"Hừ, Đường Tâm Lạc, cô đừng có nằm mơ giữa ban ngày! Loại người bị Lục gia vứt bỏ, tôi nói cho cô biết, nếu cô tự ý xông vào bữa tiệc cũng sẽ bị bảo vệ ném ra!"
"Vậy sao?" ĐƯờng Tâm Lạc nghe Lục Chỉ Nghi nói, khẽ cười.
"A, tôi biết...có phải sẽ như Lục đại tiểu thư lần trước bị bảo vệ ném ra ngoài, trong miệng còn bị nhét giẻ lau a!"
"Cô nói cái gì...tôi không biết!" Trên mặt Lục Chỉ Nghi hiên lên hoảng hốt.
Biểu tình chột dạ kia của Lục Chỉ Nghi không qua được mắt của Lục Kình Hạo.
Anh ta nhớ đến mấy tháng trước, trên mạng lưu truyền một đoạn video.
Lục Chỉ Nghi nó có thể nháo ra chuyện mất mặt như vậy!
"Lục tiểu thư nghe không rõ hay làm bộ nghe không rõ thì cô tự biết. Nhưng mà lần này, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô một chút...yến hội lần này chắc chắn cũng có bảo vệ."