Đường Tâm Lạc mỉm cười nhìn Lục Chỉ Nghi, cười đến vô hại.
"Tôi nhớ rõ lần trước Lục tiểu thư cũng bị người ta hạ lệnh đuổi khách, cho nên lần này Lục tiểu thư cần phải nói với cha mình, không được để cô đi một mình nếu không sẽ bị bảo vệ mời ra ngoài a!"
Nói xong đôi mắt xinh đẹp của cô còn chớp chớp.
Lục Kình Hạo chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ kiều mị đáng yêu như vậy của Đường Tâm Lạc, nhất thời nhìn đến choáng váng.
Lại nghĩ đến tình trạng thô lỗ lúc trước của em gái mình, cảm thấy quá là mất mặt.
"Lục Chỉ Nghi, đi, cùng anh đi ra ngoài!"
Bây giờ anh ta còn không rảnh cùng em gái mình di chọn lễ phục đâu.
Với dung nhan hành động của Lục Chỉ Nghi thật sự nếu không nghiêm dạy căn bản không thể trông cậy nó gả vào hào môn, cung cấp trợ lực cho mình.
May mắn,bây giờ vẫn còn kịp.
Anh ta nhất định phải mời thầy về dạy, trước khi yến hội bắt đầu phải huấn luyện tốt cho cô ta.
"Anh...em còn chưa mua lễ phục đâu!"
"Đủ rồi! Em còn ngại chưa đủ mất mặt sao...Hôm nay không mua nữa, trở về cùng anh."
Lục Kình Hạo quắc mắt giáo huấn Lục Chỉ Nghi.
Chẳng những khiến Lục Chỉ Nghi kinh ngạc mà ngay cả Đường Tâm Lạc cũng thấy kỳ quái.
Phải biết rằng, Đường Tâm Lạc gả cho Lục Chỉ Nghi nửa năm, căn bản ở Lục gia chỉ có Đường Tâm Lạc cô sai.
Chưa từng thấy qua Cung Tuyết Mị cùng Lục Chỉ Nghi bị dạy dỗ.
"Anh, sao anh lại..."
"Anh nói đủ rồi, em anh đi theo anh." Lục Kình Hạo nói xong lời này còn ý vị thâm trường nhìn Đường Tâm LẠc một cái, mới đi ra ngoài.
Lục Chỉ Nghi tuy tính tình điêu ngoa nhưng cũng không dám không nghe lời Lục Kình Hạo.
"Hừ, đường Tâm Lạc hôm nay tôi tha cho cô! Cô chờ đó cho tôi, đến bữa tiệc đó rồi tôi sẽ cho cô biết thế nào là không lượng sức mình!"
Nói lời tàn nhẫn xong cô ta còn hung hăng trừng mắt nhìn Đường Tâm Lạc một cái, mới không cam lòng đi theo Lục Kình Hạo.
"Trời, nghĩ mình là người nào!" Tô Tình nhìn Lục Chỉ Nghi rời đi xuy một tiếng.
Xoay người lại lại thấy Đường Tâm Lạc cười nhạt.
"Tâm Lạc, không phải cậu bị mắng đến choáng váng chứ? Vậy mà còn cười được!"
"A, tớ...tớ không phải cười bọn họ..." Cô chỉ là đang cười người nào đó ấu trĩ mà thôi.
Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông không chịu thiệt thòi kia, liền nhịn không được mà cười.
Cô thật sự là đợi không kip muốn gặp anh ngay rồi.
"Ai, Tiểu Tình...Tớ không muốn đi dạo nữa, chúng ta trở về được rồi, tớ có việc gấp."
Tô Tình cảm thấy kỳ quái, vừa mới ra đường, Đường TÂm Lạc đã không muốn đi dạo.
Nhưng mà, cô biết bây giờ Đường Tâm Lạc đang có thai, chắc là mệt vẫn nên trở về thì hơn.
"Tiểu Tình, để tớ gọi điện cho bảo tiêu, để bọn họ đưa tớ về được rồi. Gần đây cậu cũng bận việc ở phim trường, khó có khi ra ngoài được không thì cậu đi dạo đi, tớ về trước."
Tô Tình nghĩ cũng được, gần đây cô cảm thấy đạo cụ ở phim trường không được tốt lắm.
Hôm nay khó có khi được nghỉ ngơi liền đi dạo xem có đạo cụ nào thích hợp không.
Vì thế hai người liền tách ra.
Đường Tâm Lạc thấy Lục chỉ Nghi đi rồi cũng vào phòng thay đồ thay lễ phục ra.
Mới đi ra liền thấy hai bảo vệ trong tay đang cầm mấy túi đồ, biểu tình phức tạp đứng trước cửa hàng.