Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 336: Đường Tâm Lạc Đã Thất Sủng



"Đường TÂm Lạc, cô....cô dám..."

Được lắm Đường Tâm Lạc, lại dám dành đồ cô đã nhìn trúng!

"Các cô---không được bán bộ lễ phục này cho cô ta!" Lục Chỉ Nghi đột nhiên gây khó dễ với nhân viên cửa hàng.

"các cô còn chưa biết sao? Cô ta đã bị Lục gia quăng đi, các cô bán lễ phục này cho cô ta không sợ đắc tội với cấp trên sao?!"

Lục Chỉ Nghi nói đến đây lập tức lôi Lục Kình Hạo, "Nhìn thấy không, đây là anh của tôi! Lục gia Lục Kình Hạo...Người Lục gia chúng tôi nhìn trúng bộ lễ phục này, các cô dám bán bộ lễ phục này cho cô ta thử xem!"

Lục Chỉ Nghi đã nghe Lục Kình Hao nói qua, người nắm cổ phần nhiều nhất ở quảng trường Hằng Phong là Lục Dục Thần.

Cô ta cho rằng mình nói đến người Lục gia có thể khiến nhân viên cửa hàng sợ hãi.

chỉ là cô ta không nghĩ đến.

Chuyện giữa Đường TÂm Lạc và Lục Dục Thần không có người ngoài biết đến.

Lúc này mấy nhân viên cửa hàng nghe xong chỉ biết nhìn nhau.

Lục gia...

Hóa ra vị Đường tiểu thư này có quan hệ với Lục gia.

Trách không được, cô ấy lại cự tuyệt nam thần như Việt Trạch a!

Lúc này ánh mắt của nhân viên cửa hàng nhìn Đường Tâm Lạc càng thêm ngưỡng mộ.

Lục Chỉ Nghi thấy thế không khỏi cao giọng, "Uy, các cô có phải ngốc không, không hiểu tôi nói gì sao?! Cuối tuần này Lục gia sẽ cử hành tiệc tối công bố với mọi người vợ của anh ấy. Đường TÂm Lạc chỉ là tình nhân, cô ta đã thất sủng, thất sủng! Các cô lập tức đuổi cô ta đi, bảo cô ta cởi lễ phục ra, tôi muốn cái đó rồi!"

Lục Chỉ Nghi gần như là làm loạn lên.

Biểu hiện không có hình tượng như vậy, ngay cả Lục Kình Hạo bên cạnh cũng nhíu mày lại.

Chỉ Nghi sao lại biến thành như vậy.

Biểu hiện này nào có chút gì của tiểu thư khuê các chứ?

Mấy nhân viên cũng bị choáng váng, chưa từng gặp qua danh môn tiểu thư nào như vậy.

Chỉ là, các cô cũng biết danh phận của Lục Chỉ Nghi.

Lúc này nhìn Lục Kình Hạo lại nhìn qua Đường Tâm Lạc nhất thời không biết làm thế nào.

Đường Tâm Lạc thấy thế, cười nhẹ, "Ngại quá...Lục tiểu thư tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, các cô đừng chê cười."

"các cô cũng không cần khó xử, nơi này không phải có camera sao? RỐt cuộc là ai đến trước ai đến sau, nế cô ấy thật sự muốn kiện lên cấp trên thì cứ lấy video ra xem. Huống hồ, bộ lễ phục này tôi đã mang lên người còn đã cắt mác ra, nếu các cô không để tôi mua thì tôi thấy rất ngại."

So với Lục Chỉ Nghi ngang ngược, còn Đường Tâm Lạc lại cười nhẹ như vậy thật sự khác nhau một trời một vực.

Cửa hàng trưởng lập tức gật đầu, "Đường Tiểu thư nói đúng, tôi lập tức đi thanh toán cho cô."

Cửa hàng trưởng dù có cố kỵ danh tiếng của Lục gia.

Nhưng Đường Tâm Lạc dù đúng như lời Lục tiểu thư nói bị Lục gia vứt bỏ.

Nhưng người ta đến trước, cũng đã mang đồ vào người nếu bây giờ nói người ta cởi ra sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của nhãn hiệu bọn họ.

Cửa hàng trưởng rất nhanh tính tiền cho Đường Tâm Lạc, nhìn đến tên người hiện lên màn hình thì run lên.

Đường Tâm Lạc tiếp nhận bấm mật mã vô cùng tự nhiên.

Thái độ trên mặt cửa hàng trưởng càng cung kính thêm mấy phần.

Đừng nói là người khác, ít ra lúc nãy cô ta đã nhìn thấy tên chủ nhân của chiếc thẻ.

Ba chữ Lục Dục Thần phàm là người ở giới thượng lưu thành phố A đều biết.

NẾu Đường tiểu thư đúng như lời Lục tiểu thư là đã bị vứt bỏ thì sao Lục gia lại có thể đưa thẻ của mình cho cô ấy dùng chứ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv