“Thân phận…địa vị…”
Đáy mắt Lục Dục Thần hiện lên một chút hoang mang.
Cho nên, đối với Đường Tâm Lạc mà nói, phương thức có thể để cho cô một lòng, không phải cưng chiều cô, mà cho cô thân phận và địa vị?
Kiều Mạc Hàn nhìn thấy anh mê man, không nhịn được nói bóng nói gió: “Chị dâu gả cho cậu mấy tháng, trong bụng lại mang thai con của cậu, cậu vẫn chưa cho cô ấy chính danh, sẽ không bởi vì trong lòng còn muốn đóa hoa sen trắng Cố Huyên Nhi kia đi?”
Anh ta không hiểu lắm tính toán của Lục Dục Thần, chỉ cho là, anh không tuyên bố thân phận Đường Tâm Lạc với bên ngoài, là vì vẫn đang chờ Cố Huyên Nhi.
“Cố Huyên Nhi…”
Lục Dục Thần vô cùng chắc chắn lắc đầu, “Không, tôi đối với cô ấy khong phải…”
Anh đối với Cố Huyên Nhi, làm sao có thể là loại ý nghĩ này.
Loading...
Anh đối với cô ta, chỉ có cảm kích và trách nhiệm mà thôi.
“Nếu như vậy, vậy cậu còn không mau cho chị dâu chính danh? Dục Thần, đừng trách làm anh em không nhắc nhở cậu, trong mắt người ngoài, chị dâu vẫn là độc thân. Chuyện lần này, cậu không thể hoàn toàn trách chị dâu…Dù sao, ảnh đế cũng không biết chị dâu có chồng.”
Đương nhiên Kiều Mạc Hàn không biết, Việt Trạch không những không biết Đường Tâm Lạc có chồng.
Còn biết rõ ràng, người Đường Tâm Lạc gả là ai.
Nhưng những điều này đều không quan trọng, bởi vì lúc này Lục Dục Thần cảm thấy được, lời anh nói rất có lỹ.
“Mạc Hàn, cậu nói rất đúng…Tôi nghĩ tôi biết, nên làm như thế nào rồi.”
*
Đường Tâm Lạc vừa cảm giác, ngủ thật sâu.
Thậm chí cô lâm vào một giấc mơ, một cảnh đáng sợ trong mơ.
Trong mơ cô bị vẻ mặt xơ xác tiêu điều Lục Dục Thần lột hết sạch.
Anh không cho cô bất cứ quần áo nào để che đậy thân thể, khiến cho cô trần trụi, không hề che đậy xuất hiện ở công chúng.
Xung quanh là một mảnh âm u, về sau, lại từ từ sáng lên.
Chờ đến khi cô thấy rõ toàn bộ, sợ hãi dần dần bò đầy khuôn mặt cô.
Nhiều người như vậy, nhiều như vậy…
Người Đường gia, người Lục gia, Vạn Vi Vi…còn có Lục Dục Thần.
Bọn họ đứng ở một chỗ, bao vây cô ở trung tâm.
Không chút cố kỵ đánh giá cô thân thể trần trụi, dường như muốn đem tất cả những ánh mắt hèn mọn đê tiện đều nhìn cô.
Ánh mắt nhìn cô, tràn đầy hèn mọn và miệt thị.
Bên trong giấc mơ, Lục Dục Thần má lúm đồng tiền âm thanh trầm thấp trong veo mà lạnh lùng, âm thanh vang lên không hề có cảm xúc.
“Cô Không biết liêm sỉ như vậy? Thích thông đồng với đàn ông như vậy? Đường Tâm Lạc…Tốt nhất cô biết rõ, ai mới là kim chủ của cô!”
Còn có Vạn Vi Vi, đối với cô, cười đến run rẩy cả người.
“Đường Tâm Lạc..Ha ha ha…Tôi biết, tôi biết cô có một ngày sớm hay muộn, bị Lục Dục Thần chán ghét mà vứt bỏ!”
Mà những người khác, Lục Kình Hạo, Cung Tuyết Mị, Lục Chỉ Nghi…Thậm chí bà cụ Đường đã hận cô thấu xương, lúc này đều vui sướng khi cô gặp họa, ánh mắt thưởng thức cô chán nản không chịu được.
Cho đến cuối cùng.
Mẹ chồng của cô, Trác Nhã Dung xuất hiện.
Vẻ mặt Trác Nhã Dung xem thường, đỡ bà cụ Lục tuổi già, từng bước một đi ra từ trong đám người.
Bà cụ Lục, vẻ mặt từng hiền lành dễ gần, giây phút này, lại tràn đầy ngào ngạt.
Cô nhìn cụ bà cau mày, giận dữ nói: “Hài, Tâm Lạc…Cô, thật sự là để cho tôi thất vọng.”
*
“Không, cháu không có…Thật sự cháu không có…” Đột nhiên Đường Tâm Lạc tỉnh dậy tỉnh lại, trên mặt vẫn mang theo nước mắt chưa khô.
Trác Nhã Dung ở bên cạnh chăm sóc bị tiếng la khóc của cô đánh thức, lập tức tiến đến ôm lấy cô.
“Tâm Lạc, Tâm Lạc…Đứa bé ngoan, không có việc gì không có việc gì rồi…Đừng sợ…”
Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên ngồi dậy khóc.
Tình hình như vậy, năm đó Trác Nhã Dung cũng trải qua.
Đương nhiên biết, đứa nhỏ này gặp ác mộng.