Ngày hôm qua cả đêm Trác Nhã Dung đều canh bên giường Đường Tâm Lạc, không rời đi, cũng không ngủ.
Vừa rồi, thật sự bà không chịu được, phải dựa vào ghế sofa ngủ một lúc.
Kết quả, vừa mới nằm ngủ, Tâm Lạc lại bị ác mộng giật mình tỉnh giấc.
Trác Nhã Dung thương tiếc vẻ mặt mồ hôi lạnh, khóe mắt Đường Tâm Lạc vẫn mang theo nước mắt kéo vào trong ngực.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô, “Tâm Lạc, đừng sợ, mẹ ở đây.”
…
Đường Tâm Lạc suy nghĩ, vẫn đắm chìm trong cảnh ác mộng đáng sợ rất thật vừa rồi.
Nghe thấy Trác Nhã Dung nói, dường như dần dần khôi phục lại tinh thần.
Loading... Nhưng gương mặt thấy rõ người trước mặt, cô lại không nhịn được co lại.
Trong mơ, trong mắt Trác Nhã Dung khinh thường, gần như cảnh tượng bây giờ hai hợp thành một.
“Tâm Lạc…Con làm sao? Có phải gặp ác mộng hay không?”
Trác Nhã Dung phát hiện Đường Tâm Lạc khác thường, trên mặt tràn đầy thân thiết.
Trên mặt bà không giống làm bộ quan tâm, Đường Tâm Lạc quấn ở trong chăn, một đôi mắt đen cảnh giác nhìn Trác Nhã Dung.
Trong đôi mắt nước mắt muốn rơi xuống, bộ dáng nhỏ bé đáng thương, để cho Trác Nhã Dung nhìn cái mũi cũng đau xót.
Thật sự là đứa bé đáng thương.
Nhìn Đường Tâm Lạc như vậy, Trác Nhã Dung lại nghĩ đến mình lúc trước khi mang thai Lục Dục Thần.
“Tâm Lạc đừng sợ…Con yên tâm, mẹ ở chỗ này đây. Là Lục Dục Thần bắt nạt con thôi? Không có việc gì, con nói với mẹ, mẹ quyết định thay con.”
Giọng nói Trác Nhã Dung mềm mại như nước, chiếm lấy, người là mẹ, người là trưởng bối ấm áp thân thiết.
Đường Tâm Lạc nhìn Trác Nhã Dung so với cảnh trong mơ hoàn toàn trái ngược, nước mắt không nhịn được càng trào ra.
Đột nhiên cô cảm thấy được, Trác Nhã Dung ở trước mặt, giống như mẹ ruột cô đã qua đời, toàn thân đều tỏa ra cảm giác an toàn.
“Mẹ…”
Cuối cùng Đường Tâm Lạc cũng không nhịn được, chui đầu vào trong lòng Trác Nhã Dung, đem tất cả ủy khuất trong lòng đều tuôn ra.
*
Sau một lát.
“Bởi vì như vậy?” Lúc này Trác Nhã Dung kìm nén tức giận.
Cái người kêu Việt Trạch là một đồ vô liêm sỉ, con dâu nhà bà có lòng tốt giúp anh ta trị liệu tâm bệnh, tâm bệnh đều đã trị, anh ta cũng không biết tránh nghi ngờ sao?
“Tâm Lạc, con có nói với anh ta hay không, là con đã kết hôn rồi?” Tuy trong lòng tức giận, nhưng Trác Nhã Dung không phải người không nói đạo lý.
Bà tỉnh táo lại, muốn hỏi chuyện rõ ràng.
Đường Tâm Lạc gật đầu, lại lắc đầu, “Con nói rồi, nhưng mà…Dường như anh ta hiểu lầm, còn nói biết con đã từng ly hôn. Về sau, Lục Dục Thần đi phim trường, ở trước mặt anh ta, mới nói ra quan hệ của hai chúng con.”
Khi Đường Tâm Lạc nói chuyện, ngón tay đan lại.
Trác Nhã Dung dễ dàng có thể nhìn ra động tác nhỏ của cô, nhìn ra cô lo lắng.
Bà nhịn không được thở dài trong lòng.
Đứa nhỏ này, thật sự là quá ủy khuất rồi.
Con trai cưới người ta vào cửa, nhưng lại chưa bao giờ đem cô lấy thân phận Lục phu nhân, giới thiệu cho mọi người.
Người khác sẽ hiểu lầm thân phận của cô, cũng là chuyện đương nhiên.
Nói không chừng, Đường Tâm Lạc chính miệng thừa nhận, chồng của cô là Lục Dục Thần, chỉ sợ cũng sẽ không có ai tin tưởng.
“Đứa bé ngoan, con đừng sợ, nếu mẹ biết rõ chuyện này, sẽ không để Dục Thần tiếp tục hiểu lầm. Bây giờ con đừng suy nghĩ lung tung, trước chăm sóc thân thể thật tốt, sinh cho mẹ đứa cháu béo mới là quan trọng. Đến…Con mau nằm xuống, lại ngủ lâu một chút. Trời sáng, mẹ đưa con đi khám thai.”
Hôm nay Đường Tâm Lạc mang thai, đã được ba tháng.
Sớm bàn bạc đến ngày này, Lục Dục Thần muốn đưa cô đi bệnh viện khám thai.
Nhưng bây giờ, Trác Nhã Dung nghĩ, chỉ có thể bà đưa con dâu đi.