Tống Tú Lan chán nản đi.
Nhưng mà giữa lông mày Trác Nhã Dung vẻ buồn rầu, vẫn như cũ không có vẻ giãn ra.
Tấm hình kia…
Tâm Lạc, cô không nên là đứa trẻ như vậy mới đúng.
Trác Nhã Dung đang suy nghĩ, tới, muốn hay không đi hỏi con trai.
Đúng lúc này, vú Trương điện thoại đến.
…
Sau nửa giờ, Trác Nhã Dung xuất hiện ở bên trong biệt thự Lam Loan Nhã Uyển.
“Vú Trương, Tâm Lạc, con bé như thế nào?”
Vừa mới vào biệt thự, Trác Nhã Dung sốt ruột hỏi tình hình của Đường Tâm Lạc.
Loading...
“Phu nhân yên tâm, vừa rồi bác sĩ đến xem qua, không có vấn đề gì lớn, nói là tâm tình tích tụ…Cái khác, cũng khỏe. Bây giờ, thiếu phu nhân đã nằm ngủ rồi.”
Thực ra, lúc này vú Trương có chút hối hận vì đã kinh động đến phu nhân.
Vừa rồi bà nhìn thấy khẩu vị của Đường Tâm Lạc không tốt, cả người lại uể oải, sợ hãi thân thể cô có vấn đề, lúc này mới vội vàng báo cho phu nhân.
“Tâm tình tích tụ làm sao có thể xem như không có vấn đề? Bà cũng biết, lúc trước khi tôi mang thai Dục Thần…”
Nói đến đây, đột nhiên Trác Nhã Dung dừng lại.
Bà vẫn không nghĩ muốn nhắc, đến chuyện bực mình đã qua.
“Coi như quên đi, nếu Tâm Lạc ngủ thì bà đừng quấy rầy con bé. Dục Thần đâu? Nó ở đâu, tôi muốn nói chuyện với nó.”
Vú Trương chỉ nói cho bà, thiếu gia và thiếu phu nhân cãi nhau, thiếu phu nhân không tốt lắm.
Tình hình cụ thể khác, vẫn chưa kịp nói.
Bởi vì bản tạp chí kia, lúc này Trác Nhã Dung đại khái biết nguyên nhân vợ chồng son cãi nhau.
“Cái này…Thiếu gia…Không ở đây.”
“Không có ở đây, vậy đi đâu rồi hả?” Trác Nhã Dung nghe vậy, không nhịn được tức giận nhướng mi.
Vú Trương thở dài, “Không biết…Thiếu gia không cho người đi cùng, tự mình lái xe ra ngoài.”
Trác Nhã Dung nghe lại càng giận, lập tức gọi điện thoại cho Lục Dục Thần.
Ai ngờ, điện thoại gọi qua, mới vừa vang hai tiếng, lại bị tắt.
Lại gọi, vậy mà tắt máy.
Lần này Trác Nhã Dung tức giận không hề nhẹ, nhưng chính mình lại không có biện pháp với con trai, chỉ có thể gọi Lục Thất, để cho anh ta ra ngoài tìm người.
*
Trong màn đêm, hội sở xa hoa trụy lạc cao nhất.
Trong phòng thuê xa hoa, người đàn ông thân hình cao lớn, đang dựa vào ghế sofa, rầu rĩ uống rượu một mình.
“Này, Lục Dục Thần…Cậu gọi tôi từ Ôn Như Hương đến đây, là bồi cậu uống rượu giải sầu? Cậu không có nhàm chán sao?”
Kiều Mạc Hàn không thú vị dựa vào một đầu khác ghế sofa, mắt phượng hơi hơi cong lên, đầy khinh thường.
Không phải mất tình yêu thôi, có cần phải biến thành như vậy?
Dù sao anh lại không thích chị đâu, chị dâu ở bên ngoài có người khác theo đuổi là bình thường.
Huống chi, người nào đó không phải luôn luôn chỉ thích đóa hoa sen trắng kia.
Khi nào thì, cũng để tâm đến đóa Hồng Mân Côi trong nhà như vậy.
Đôi mắt Lục Dục Thần tối đen thâm trầm, lạnh lùng liếc nhìn anh ta.
Không nói chuyện, lại ngẩng đầu lên, buồn một miệng lớn.
Tính trong lòng bạn thân dơ dáy, lúc này Kiều Mạc Hàn cũng không nhìn được.
Tửu lượng tốt, cũng không uống như vậy.
Huống chi, uống rượu ngoại còn không có phóng khối băng, độ rượu cao như vậy, anh nghĩ là muốn trúng độc cồn sao?
Đang muốn đoạt chén rượu trong tay bạn thân, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên.
“Kiều Mạc Hàn…Cậu nói…Phụ nữ, thật sự có phải giống như cậu nói hay không…Làm sao dưỡng, đều dưỡng không quen.”
Đôi mắt Lục Dục Thần tối đen, lúc này vẻ mặt lại không giống như ngày thường sáng chói chang.
Hai mắt phóng ra, không có tiêu cự, cũng không biết đang nhìn đi đâu.
Bất đắc dĩ Kiều Mạc Hàn nâng chán, lúc này mới hiểu được, vốn dĩ Lục Dục Thần không phải không uống say.
Mà là, không phải lúc uống rượu say.
Hài, xem ra, lúc trước anh ta tùy ý nói một câu, giống như không cẩn thận gây đau khổ cho bạn thân.
Nghĩ vậy, Kiều Mạc Hàn cảm thấy, chính mình cũng nên vì tình cảm của bạn thân, gánh vác một ít trách nhiệm.
Vì thế…
“Khụ, cũng không phải nói như vậy. Thực ra, muốn đem phụ nữ dưỡng thục, cũng không khó. Phụ nữ so với đàn ông càng thiếu cảm giác an toàn, các cô ấy so với đàn ông, càng khát vọng được chấp nhận.”
“…Chấp nhận?” Đáy mắt Lục Dục Thần mê man càng sâu.
“Đúng.” Kiều Mạc Hàn theo kinh nghiệm của anh ta, chỉ điểm cho bạn thân, “So với tình yêu, phụ nữ, càng coi trọng thân phận của mình, mong đợi địa vị thân phận của mình, có thể được bên ngoài chấp nhận.”