Tưởng Ban Hoa nhìn Hách Nhân cười đến phát cuồng thì cau mày đẹp lại.
Cô sợ anh ta cười sẽ ngất đi mất.
"Hách Nhân, anh đừng như vậy, làm tôi sợ rồi nè."
Tưởng Ban Hoa đi lên phía trước tính nắm lấy tay anh ta nhưng kết quả bị anh ta né tránh.
Anh ta cười điên cuồng, ánh mắt nhìn cô có điểm lạnh nhạt.
"Tôi thất tình rồi."
Hách Nhân nói lời này như là trần thuật lại một sự thật lại giống như chính thức thông báo cho bản thân.
Đồng tử của Tưởng Ban Hoa co lại, cô xấu hổ thu lại cánh tay giơ lên trong không khí, sau đó nắm chặt như thế cô mới có được một chút cảm giác an toàn.
Thì ra bọn họ vừa rồi ồn ào về chuyện này, khó trách Hách Nhân lại điên cuồng như vậy.
Tưởng Ban Hoa cắn cắn môi, không biết nên an ủi Hách Nhân như thế nào thì anh ta đã xoay người đi về nhà mình, tiếp đến là một tiếng đóng cửa "rầm."
"Chuyện đó... đừng quá đau khổ."
Giọng của Tưởng Ban Hoa rất nhỏ nhưng ở trên hành lang lại có vẻ dị thường rõ ràng.
Cô nhìn cánh cửa ở phía đối diện đóng lại, bất lực mà thở dài theo, sau đó cũng không vào nhà mình.
Cô chui vào trong chăn, mở di động lên thấy Lý Tiếu Thảo có gửi một tin nhắn cho mình.
Anh nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Tưởng Ban Hoa nhíu mày, trong đầu cô lại hiện lên bộ dáng hồn lạc phách xiu của Hách Nhân, thế mà Lý Tiếu Thảo lại đi gửi tin nhắn kêu cô ngủ sớm một chút làm như không có chuyện gì xảy ra, cô bị sự quan tâm này làm cho sợ hãi.
Cô càng nghĩ lại càng tức vì thế không chút suy nghĩ liền gọi cho anh.
Chờ đối phương bắt máy cô mới nhận ra mình quá xúc động rồi.
Trong ống nghe truyền tới giọng nói trầm và từ tính của Lý Tiếu Thảo, lúc này Tưởng Ban Hoa mới nhất thời hoảng sợ, chui cả người vào trong chăn như thế làm như vậy cô mới an tâm một ít.
"Cô làm sao vậy?" Lý Tiếu Thảo không nghe đối phương trả lời lại vì thế mới hỏi lại.
Tưởng Ban Hoa sắp xếp lại từ ngữ, nhưng đến khi nói ra ngoài lại biến thành câu: "Không có gì, không có gì, tôi gọi sai số."
Lý Tiếu Thảo giống như hiểu rõ hết thảy, nói vào di động: "Hách Nhân tới tìm cô?"
"Sao anh biết." Tưởng Ban Hoa chui ra từ ổ chăn, kinh ngạc hỏi.
Lý Tiếu Thảo cũng vừa mới về đến nhà, anh bật đèn trong phòng làm việc lên sau đó ngồi xuống bàn làm việc, chuyển cuộc gọi sang chế độ rảnh tay, sau đó nói: "Bằng không, cô sẽ không gọi sai."
Tưởng Ban Hoa đỡ đỡ cái trán, ở trong lòng rên rỉ, chẳng lẽ anh ta không hiểu chân lý năm từ "nhìn thấu không nói toạc" hay sao.
"Ừ, anh ta có tới tìm tôi, anh ra nói anh ta thất tình rồi." Cho nên, sao anh lại làm như là người không có xảy ra chuyện gì thế.
"Ừ." Lý Tiếu Thảo đáp, tay nhanh chóng gõ trên bàn phím, trên màn hình máy tính liền xuất hiện những câu lệnh mà nhiều người xem không hiểu.
Tưởng Ban Hoa nghe đáp thế có chút muốn phát điên, cô ở trên giường lăn một vòng, sau đó nói: "Anh ta rất đau lòng."
"Ừ." Lý Tiếu Thảo giống như chỉ cài đặt một câu trả lời tự động.
Tương Ban Hoa thở dài, sau đó mới nói thêm: "Lần đầu tiên tôi thấy anh ta đau khổ như vậy, lần trước anh ta nói với tôi hai người đã quen nhau hơn sáu năm." Cho nên, anh cũng thật là nhẫn tâm nha.
Tay đang gõ bàn phím của Lý Tiếu Thảo dừng lại một chút, Lý Tiếu Thảo nghe hiểu ý của Tưởng Ban Hoa.
Anh cầm lấy di động lên, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi không thích con trai."
Anh nói câu này rất nghiêm túc, não của Tưởng Ban Hoa tưởng tượng ra hình ảnh đó, cảm thấy thật buồn cười vì thế liền bật cười, đây là lần đầu tiên cô nghe một người đàn ông nghiêm túc nói ra những câu như thế.
"Vậy nếu Hách Nhân là nữ thì sao?" Tưởng Ban Hoa cũng không biết tại sao mình lại hỏi như vậy.
Lý Tiếu Thảo không chút suy nghĩ liền trả lời lại: "Không có Nếu."
Anh không muốn tưởng tượng tới một chuyện không có khả năng xảy ra, huống chi trong tim của anh hiện tại chỉ có cô.
Hiển nhiên là Hách Nhân không có để lộ ra việc anh thích cô, mà cô lại không tự hiểu lấy.
Lý Tiếu Thảo mắt nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rưỡi, thế là anh nói với cô: "Khuya rồi, còn chưa ngủ sao?"
Tưởng Ban Hoa vốn còn muốn tiếp tục tán gẫu cùng anh nhưng anh đã hỏi thế thì cô cũng không thể nói tiếp, vì thế cô nói: "Ừ, vậy tôi đi ngủ đây."
Hai người nói ngủ ngon với đối phương sau đó ngắt máy.
Tưởng Ban Hoa nhìn chằm chằm di động trong chốc lát sau đó mới chuẩn bị đi ngủ.
Cô cảm thấy não mình nhất định bị hư rồi mới gọi điện cho Lý Tiếu Thảo, mà não của Hách Nhân cũng hư nên mới yêu một tản băng lớn này suốt sáu năm trời.
Hây, nhất định não của hai người bọn họ đều úng nước.