Ngày hôm sau đi làm, Hách Nhân không có tới.
Tưởng Ban Hoa biết được tin này khi tới đưa tư liệu.
Tiểu Quất nói, Hách Nhân xin nghỉ bệnh hai ngày.
Tưởng Ban Hoa thấy chỗ của Lý Tiếu Thảo cũng trống, liền hỏi:
"Lý Tiếu Thảo đâu?"
Tiểu Quất nhìn cô chớp chớp mắt, sau đó chỉ vào phòng của lãnh đạo nói:
"Anh ấy đi vào phòng lãnh đạo báo cáo công tác, rất lâu rồi."
Tưởng Ban Hoa gật đầu, cô chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó nói hẹn gặp lại, rồi hướng về cửa thang máy mà đi.
Thời điểm Lý Tiếu Thảo từ văn phòng ra vừa vặn thấy được bóng dáng của cô, trong tay anh cầm một xấp tư liệu, liền bước nhanh ra chỗ thang máy.
Tưởng Ban Hoa một chân mới vừa bước vào thang máy, khóe mắt chợt thấy Lý Tiếu Thảo xuất hiện bên cạnh, vì thế đem chân duỗi trở về.
"Anh báo cáo xong rồi?"
"Ừ."
Mặc dù khi nhìn thấy cô là nội tâm kích động, nhưng ngoài mặt anh vẫn như cũ không gợn chút sóng nào.
"Tôi tới đưa tư liệu, muốn đi xuống."
Tưởng Ban Hoa lại lần nữa ấn xuống nút thang máy, cô không rõ chính mình vừa mới vì cái gì mà không trực tiếp rời đi, làm như mình đang cố ý chờ anh vậy.
"Giữa trưa cùng nhau ăn cơm đi!"
Anh nói.
Tưởng Ban Hoa không chút suy nghĩ, liền trả lời:
"Được!"
Chờ cô ý thức được mình trả lời quá nhanh mà không chút rụt rè, thì thang máy tới rồi.
Tưởng Ban Hoa nhanh chóng đi vào thang máy, sau đó vẫy tay với anh, chờ cửa thang máy đóng kín lại, cô mới thở phào.
"Mình đang khẩn trương cái gì chứ?"
Cô lẩm bẩm.
Lý Tiếu Thảo về chỗ ngồi của mình, anh nhìn di động, trong đó là mấy cuộc gọi nhỡ của Hách Nhân.
Anh thở dài, sau đó gọi lại.
"A lô?"
Tiếng của Hách Nhân có chút suy yếu, tối hôm qua anh ta ngủ không được, hơn nữa lòng lại đau muốn chết, nên giờ nói chuyện không còn sức lực.
"Sao vậy?"
Lý Tiếu Thảo kẹp điện thoại ở cần cổ, tiếp tục làm việc.
Lát sau Hách Nhân mới bắt đầu nói chuyện lại, Lý Tiếu Thảo chút nữa cho rằng cậu sớm đã treo điện thoại.
"A lô?"
"Ừ."
"Tối hôm qua tớ suy nghĩ thật lâu."
Hách Nhân dừng một chút, sau đó tiếp tục nói:
"Mặc kệ cậu có thích tớ hay không, tớ vẫn sẽ tiếp tục thích cậu, tớ sẽ không từ bỏ đến ngày cuối cùng."
Hách Nhân nói một hơi liền cắt điện thoại.
Lý Tiếu Thảo cầm di động, nhìn vào màn hình, không tiếng động mà thở dài.
Bọn họ thật sự biết nhau lâu rồi, thế nên để Hách Nhân chấp nhận sự thật này thì cần nhiều thời gian hơn.
Lý Tiếu Thảo để di động xuống, thở dài, tiếp tục chú tâm vào công việc.
Tưởng Ban Hoa trở về chỗ của mình, lại hoàn toàn không có tâm tư làm việc.
Cô phát hiện cảm xúc của mình rất nhanh bị ảnh hưởng từ Lý Tiếu Thảo, một ánh mắt của anh cũng dễ dàng làm cô suy tư hồi lâu.
Loại cảm giác này thật là đáng ghét.
Cô gãi tóc, sau đó đem kế hoạch ngày hôm qua cô cùng Quý Vi làm đi trình qua lãnh đạo, rồi mới bắt đầu làm tới những chuyện khác.
Quý Vi làm xong việc đầu tiên, thấy bộ dáng nhíu chặt mày của Tưởng Ban Hoa, quan tâm hỏi:
"Sao cậu lại có vẻ mặt phiền muộn thế? Ai chọc cậu?"
Tưởng Ban Hoa quay đầu sang, thở dài:
"Lý Tiếu Thảo."
"Cái gì? Tin lớn! Anh ta còn có thể chọc tới cậu?"
Quý Vi nhìn lại, vẻ mặt không thể tin được.
Tưởng Ban Hoa buông con chuột ra, quay đầu nói:
"Cũng không phải, tớ cảm thấy vấn đề là ở bản thân tớ."
"Sao lại nói thế?"
Quý Vi hỏi.
"Thật là, rất kỳ quái. Chỉ cần anh ấy vừa xuất hiện là tớ cảm thấy trong lòng vui vẻ, mà tớ lại không muốn biểu hiện ra rõ ràng, nhưng tớ lại không thể che giấu được cảm xúc của mình... Cậu hiểu không?"
Tưởng Ban Hoa trả lời mà giống như đang chất vấn bản thân mình, Quý Vi nghe xong rồi nở nụ cười, nói:
"Là bởi vì cậu thích anh ta đó!"
"Sao có thể? Tớ mới không thích anh ấy đâu!"
Tưởng Ban Hoa không chút suy nghĩ liền phản bác, giống như lời Quý Vi nói chẳng khác gì là lời chê cười của mọi người.
Quý Vi vội buông tay, tỏ vẻ không còn lời nào để nói nữa, sau đó bày ra vẻ ta đây từng trải:
"Bạn yêu quý, tớ chờ một ngày cậu tự vả mặt mình nha!"