"Hách Nhân."
Anh lại kêu tên của anh ta lần nữa.
Đèn đường rọi xuống không còn nhu hòa như mới vừa rồi, mà trở nên chói lọi.
Hách Nhân buông hành lý xuống, anh cảm thấy mình sắp được nghe cậu ấy nói điều không muốn nghe nhất.
"Tôi..."
"Cậu đừng nói nữa! Tớ không nghe!" Hách Nhân bưng kín lỗ tai.
Anh không muốn nghe điều mình không thể tiếp thu.
Nhưng Lý Tiếu Thảo cũng không tính sẽ buông tha cho anh ta, thanh âm của anh nhẹ nhàng, lại mang theo ma lực mà xuyên thấu trái tim Hách Nhân.
Anh ta nghe được anh nói: "Hách Nhân, thật hết cách, tôi thật sự thích Ban Hoa."
"Nếu như không có cô ấy, tôi cũng sẽ thích cô gái khác, chúng ta, chỉ có thể là bạn bè thôi."
Lúc này Hách Nhân sớm đã rơi nước mắt như mưa, anh ta che lỗ tai lại, lắc đầu thật mạnh nói: "Tớ hiểu cậu mà! Không cần nói nữa!"
Trong giọng nói của cậu mang theo tuyệt vọng, giống như ngày tận thế đến rồi.
Lý Tiếu Thảo cảm thấy mình đúng là quá thẳng thừng, nhưng anh đang nói sự thật, không liên quan đến cái khác.
Anh cảm thấy mình vốn không có sai, nhưng anh lại không nỡ làm cho Hách Nhân đau lòng, vì thế anh nói: "Xin lỗi cậu!!"
"Đừng nói nữa! Tớ bảo cậu đừng nói nữa!"
Hách Nhân lớn tiếng mà gào lên, anh ta cầm lấy hành lý của mình, nhanh chóng bước qua Lý Tiếu Thảo, rồi chạy về nhà mình.
Cậu đem mình khóa ở trong phòng, cũng không bật đèn, chỉ có nước mắt tiếp tục chảy xuôi.
Ngày này, tới quá nhanh.
Anh ta vốn cho rằng mình sớm đã chuẩn bị tốt để tiếp thu, nhưng đến khi chính mình nghe được những lời từ miệng Lý Tiếu Thảo nói ra, anh ta mới ý thức được, bản thân mình thật sự không thể nào chấp nhận được.
Lý Tiếu Thảo đứng ở dưới lầu hồi lâu, anh thở dài, sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài tiểu khu.
Anh hy vọng sự tuyệt vọng của Hách Nhân có thể sớm tan biến. Anh hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy bộ dáng nhảy nhót tung tăng như trước đây của cậu ấy.
Tưởng Ban Hoa đứng bên cửa sổ, đem hết thảy những sự việc phát sinh vừa rồi thu vào đáy mắt.
Đều do khu chung cư cũ đáng chết này cách âm quá kém, làm hại cô thấy được cái không nên thấy.
Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng rời đi của Lý Tiếu Thảo, cô thở dài, yên lặng kéo lại bức màn.
Cô nghe được âm thanh la hét của Hách Nhân nên mới mở bức màn ra, cho nên đoạn đối thoại trước của bọn họ thì cô chưa nghe được.
Cho nên không biết Hách Nhân vì cái gì đột nhiên lại khổ sở đau lòng như thế, nhưng nhất định có quan hệ đến Lý Tiếu Thảo. Vì thế cô lẩm bẩm: "Lý Tiếu Thảo thật là quá tàn nhẫn!"
Cô nằm ở trên giường, cũng muốn đi qua căn nhà đối diện mà an ủi Hách Nhân một chút, nhưng cảm thấy như vậy không tốt.
Vì thế cô liền nhắn vào WeChat của Lý Tiếu Thảo: "Anh làm gì Hách Nhân vậy? Anh ta khóc đau lòng vậy!"
Lý Tiếu Thảo ngồi trên ghế, đọc tin của Tưởng Ban Hoa, suy nghĩ trong chốc lát mới trả lời: "Không có gì, sẽ ổn thôi."
Tưởng Ban Hoa thở dài, mong hỏi ra cái gì từ miệng của Lý Tiếu Thảo thật là quá khó khăn.
"Được rồi!" Tưởng Ban Hoa nghĩ xong sau đó đóng di động lại.
Cô bò lên, ghé vào trên cửa nghe ngóng thật lâu, cảm giác đối diện không có gì động tĩnh, vì thế liền trở về phòng ngủ của mình, tự nhủ: "Hẳn là không có việc gì đi."
"Rầm rầm rầm."
Tưởng Ban Hoa chân trước mới vừa bước lên giường, ngoài cửa liền vang lên tiếng đập.
Cô nhìn xuyên qua mắt mèo, thấy được hai mắt đỏ bừng của Hách Nhân.
"Anh đi công tác về rồi à?"
Tưởng Ban Hoa làm bộ dáng cái gì cũng không biết, trên thực tế tim cô đang đập rất nhanh, như muốn hỏng rồi.
Hách Nhân gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tưởng Ban Hoa, cái loại này ánh mắt đầy thù hận, phẫn hận, còn có khó hiểu.
Anh như thế nào cũng không hiểu được, vì cái gì mà Lý Tiếu Thảo lại thích Tưởng Ban Hoa mà không phải Quý Vi.
Cô gái trước mặt này, tuy rằng lớn lên rất đẹp, nhưng cả ngày thường chơi chung một nhóm, hai người bọn họ cũng không nói gì, như thế nào mà Lý Tiếu Thảo lại thích cô ấy trước?
Tưởng Ban Hoa thấy Hách Nhân nhìn mình chằm chằm mà không nói lời nào, vì thế cúi xuống mình nhìn trên dưới một vòng, cô cũng không có phát hiện bản thân có cái gì không ổn, liền hỏi:
"Hách Nhân, anh sao vậy?"
Thanh âm của Tưởng Ban Hoa chấn động màng tai của Hách Nhân, anh ta thở dài, bỗng nhiên ý thức được một việc.
Kỳ thật cậu cũng không bại bởi Tưởng Ban Hoa hay Quý Vi, mà là bại bởi chính mình, bại bởi mình cùng giới tính với Lý Tiếu Thảo.
Lúc nghĩ đến đây, anh đột nhiên cảm thấy việc mình mới vừa rồi còn nghĩ sẽ xông tới đôi co với Tưởng Ban Hoa, thật quá khôi hài.
Anh ta bỗng cất tiếng cười to, làm toàn bộ hành lang đều vang vọng tiếng cười của anh.