Triệu Cảnh Diễm cười nói: "Ta muốn gọi như vậy."
"..." Muốn gọi như vậy, ngươi có suy xét đến cảm nhận của huynh đệ ngươi đang ở ngoài kia không?
Cố Thanh Hoàn đang định phản bác, lại nghe bên ngoài có tiếng người cãi nhau. Cô nhíu màu, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Triệu Cảnh Diễm ra cùng.
Trong đình viện, Sử Tùng Âm mặc áo choàng thêu hoa mai xanh trên nền trắng, giận dữ nhìn người thanh niên đối diện, nước mắt ầng ậng chỉ chực rơi xuống.
Cố Thanh Hoàn bước đến, vỗ về bả vai hơi gầy của cô ấy, dịu dàng hỏi: "Tùng Âm, làm sao vậy?"
Vành tai Sử Tùng Âm đỏ ửng, cô ấy quay lại, vùi đầu nơi cần cổ Cố Thanh Hoàn, "Hắn ức hiếp ta!"
Tưởng Hoằng Văn tỏ ra nghiêm túc, cười khẩy: "Sử tiểu thư, cô va phải ta, còn nói ta ức hiếp cô, đảo trắng thay đen thì thôi đi, còn xấu tính cáo trạng trước."
Sử Tùng Âm không kìm nén được nữa, nước mắt tràn bờ mi, "Ngươi đứng ở cửa viện, trời tối thui thì sao mà ta thấy rõ được. Huống hồ, ta đã xin lỗi, mà ngươi còn..."
Đời này Tưởng Hoằng Văn ghét nhất phụ nữ khóc lóc thút thít, ánh mắt hắn ta đã hơi hung dữ, "Chẳng qua ta chỉ phất ống tay áo một cái, hừ lạnh mấy tiếng, xin hỏi đắc tội thế nào?"
"Ngươi..." Mặt Sử Tùng Âm đỏ tới mang tai, há mồm, nhưng nói không nên lời.
"Hừ, đúng là chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó chiều nhất." Ánh mắt Tưởng Hoằng Văn lạnh tanh.
"Ngươi..." Sử Tùng Âm trợn trừng mắt nhìn hắn ta, khóc lóc bỏ đi.
"Tùng Âm."
Cố Thanh Hoàn gọi mấy tiếng, vội vàng nói với đám người Thải Vân: "Mau đi dỗ dành, một lát nữa ta tới ngay."
Đám người Thải Vân vội vã đuổi theo.
Cố Thanh Hoàn quay lại, nhìn Tưởng Hoằng Văn lạnh lùng nói: "Ta cũng là phụ nữ, nếu khó nuôi, Thất gia không nuôi cũng được."
"Thanh Hoàn, cô và cô ta khác nhau." Tưởng Hoằng Văn thấy lời này bất thường, vội giải thích.
"Có gì khác nhau?"
Cố Thanh Hoàn hiểu rất rõ tính cách của Sử Tùng Âm, trước giờ không bao giờ gây sự vô cớ, lần này cô ấy khóc, nhất định là bị kẻ này hiếp đáp.
"Đàn ông các ngươi chẳng qua là ỷ vào thế đạo khoan dung mà thôi. Nếu thật sự phân tích rạch ròi, trên đời này có mấy người có thể hơn được Tùng Âm, hừ, xin lỗi, ta không ở lại thêm được nữa."
Triệu Cảnh Diễm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thanh Hoàn khi tức giận, không khỏi mỉm cười.
Người trước giờ lạnh nhạt như cô mà cũng có thể tức giận vô cớ thế này, thật là sinh động, rất tốt, hợp khẩu vị của hắn.
"Đệ còn cười." Tưởng Hoằng Văn lạnh mặt.
"Chẳng lẽ khóc?" Triệu Cảnh Diễm hỏi ngược.
Tưởng Hoằng Văn liếc hắn, khuôn mặt tuấn tú âm trầm như một tảng băng, lập tức phất tay áo bỏ đi.
"Từ từ nào, chờ ta với, mau nói cho ta biết, sao huynh chọc giận tiểu cô nãi nãi này vậy." Khóe mắt Triệu Cảnh Diễm chứa đầy ý cười.
…
"Tùng Âm, tỷ thật sự vì việc này mà nổi giận?" Cố Thanh Hoàn nghẹn lời, trong lòng lặng lẽ xin lỗi Tưởng Hoằng Văn.
Sử Tùng Âm gục mặt xuống, "Hắn hừ lạnh với ta, lẽ nào ta không nên nổi giận?"
Cố Thanh Hoàn lắc đầu, "Tiểu cô nãi nãi, đó cũng là do tỷ va vào người ta trước, xưa nay tỷ đối xử với người khác khoan dung, cớ sao gặp phải hắn ta lại cư xử không đúng mực như thế?"
Vì sao gặp phải hắn ta?
Trong đầu Sử Tùng Âm như nổ đùng một cái, người cứng đờ, nơi lồng ngực bỗng đau nhói.
Cố Thanh Hoàn thấy cô không nói gì, đưa tay xoa chân mày cô, ánh mắt ấm áp, "Đừng tức giận, cũng không phải là chuyện to tát gì, sau này ta sẽ xin lỗi hắn, mọi việc coi như xong."
Sử Tùng Âm dường như không nghe thấy, chỉ khẽ ngước mắt lên, "Thanh Hoàn, xin lỗi."
"Nói vớ vẩn gì đấy."
Sự dịu dàng, ấm áp trong mắt Cố Thanh Hoàn dâng trào. So với lần đầu gặp gỡ, gương mặt của Tùng Âm vẫn vậy, mắt ngọc mày ngài, dáng vẻ ngây thơ lay động lòng người, sống không buồn không lo, thật đúng là một chuyện hạnh phúc.
"Dù cho hắn là ai, cũng không thể vô lễ với Tùng Âm của ta."
"Thanh Hoàn..." Sử Tùng Âm tựa đầu lên vai cô, ánh mắt thoáng đau đớn.
Sử Tùng Âm, ngươi đang nghĩ gì vậy, W e b t r u y e n o n l i n e. c o m người kia là vị hôn phu của Thanh Hoàn, Thanh Hoàn là người bạn tốt nhất của ngươi, sao ngươi có thể...
"Ngày mai ta muốn về chơi với Đại tẩu."
"Được, ta để Trần Bình đưa cô về."
Cố Thanh Hoàn không để tâm lắm, "Không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi, hôm nay ta ngủ ở đây. Đúng rồi, ngày mai ta bảo Nguyệt nương chuẩn bị ít đồ ăn, cô tiện thể mang về. Có thời gian rảnh, ta lại sang đón cô."
Sử Tùng Âm rối bời, ôm Cố Thanh Hoàn thật chặt.
"Hôm nay làm sao thế?"
"Không có gì, chỉ là ta cảm thấy Thanh Hoàn thật tốt."
Cố Thanh Hoàn kéo tay cô ấy, vỗ nhẹ, "Trước giờ ta đều rất tốt, bằng không, sao lại quen biết, thân thiết với cô. Mặc dù là cô quấn lấy ta."
"Cố Thanh Hoàn!" Sử Tùng Âm hờn giận.
"Được rồi, được rồi, là ta quấn lấy cô được chưa, đi ngủ, đi ngủ nào, hôm nay mệt cả ngày rồi."
Đêm khuya.
Sử Tùng Âm nghe tiếng thở khe khẽ của người bên cạnh, chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen láy, sáng như ánh sao trên bầu trời đêm.
Cô lặng lẽ quay sang nhìn thiếu nữ bên gối. Cằm thiếu nữ khẽ hếch lên, cần cổ thanh mảnh xinh đẹp, gương mặt thanh tú vô song, đẹp đẽ tựa hoa lan.
Thanh Hoàn, trong lòng ta cất giấu một bí mật, ngay cả cô cũng không thể nói ra được. Dường như ta đã thích người kia mất rồi.
Cũng không biết tại sao lại thích. Cô mà biết được, nhất định sẽ trách ta.
Mội giọt nước mắt rơi xuống, cô hít một hơi thật sâu. Có điều, cô yên tâm, ta chắc chắn sẽ không tranh giành hắn với cô, bởi vì cô mới là bằng hữu tốt nhất của ta.
So với cô, hắn chẳng là gì cả!
Sử Tùng Âm lặng lẽ xoay người lại, bàn tay ngọc lau đi giọt nước mắt.
Mưa thu dai dẳng mấy ngày khiến lòng người phiền muộn khó chịu.
Sử Tùng Âm trở về biệt viện Sử gia, Thanh phủ yên tĩnh trở lại.
Ban ngày Cố Thanh Hoàn vào Thái Y Viện, buổi chiều nghe Trần Bình nói chuyện Cố phủ, sau đó phân tích từng chuyện với Thạch sư gia.Hôm nay vừa hồi phủ, còn chưa vào trong viện thì cô đã thấy Nguyệt nương vội vàng đến đón, "Tiểu thư, Trần Bình vừa đến nói, Nhị gia cũng bị tước chức quan rồi."
Mới chỉ ba ngày.
Cố Thanh Hoàn tính toán thời gian, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Nếu người Cố phủ đến, từ chối hết, ngay cả cổng chính cũng không cho bước vào."
"Nếu là Nhị tiểu thư thì sao?"
Cố Thanh Hoàn thản nhiên cười, "Nhị tỷ hiểu rõ ý ta, sẽ không đến nữa."
"Tiểu thư, lần này Cố phủ đã không còn chỗ dựa rồi."
"Chưa chắc."
Cố Thanh Hoàn quăng lại một câu, xoay người vào phòng.
Cố phủ cách đấy một bức tường, thảm thương ưu sầu.
Đám người Lưu di nương, Hứa di nương cùng ngồi trên ghế, vẻ mặt sầu khổ. Cố Thanh Vân, Cố Thanh Liên ngồi ở đối diện cũng mất đi vẻ hoạt bát thường ngày, mặt ủ mày chau.
Quận chúa không về, hai vị gia mất chức quan, lão gia với thái thái đều bị bệnh nằm trên giường, mọi chuyện phải làm sao đây? Mấy cái khác thì cũng thôi đi, nhưng hôn sự của hai đứa con gái vẫn chưa quyết định, đây mới là chuyện khủng khiếp nhất.
Đều tại ả Triệu Hoa Dương kia, không chịu yên ổn mà sống, cứ phải đi bắt gian cái gì, giờ thì hay rồi, ngay cả đường sống cũng không chừa lại cho Cố phủ.
Ả ta phủi mông đi mất, chỉ khổ cho kẻ không nơi nương tựa trong cái phủ này.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, đều có cảm giác bão tố sắp đến.
Trong thư phòng.
Hai vị gia nhà họ Cố yên lặng cúi đầu không nói, không biết phải làm sao.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Cố gia dường như đã đi đến sát vách núi, phía trước không có đường đi, phía sau cũng không có lối về, bốn phía vắng lặng, ngay cả một bóng người giúp đỡ cũng chẳng thấy đâu.
Mất chức, không có đức hạnh, mất cả lòng người, rốt cuộc tại sao họ lại đi đến bước đường này?
Khuôn mặt Cố lão gia đã trắng bệch như quỷ, gò má hõm xuống, chỉ riêng đôi mắt vẫn sáng, lóe lên vẻ tinh ranh.
"Phụ thân, vậy giờ phải làm sao?"
Cố Nhị gia căm phẫn, chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào đã bị tước chức quan, một lời giải thích từ phía triều đình cũng không có. Đều là tại ả đàn bà đáng chết kia, ả phá hủy tiền đồ của ông ta!
"Lão Nhị, con đến vương phủ đón Quận chúa về." Cố Nghiễn Khải thở dài, mắt nhìn xa xăm.
"Phụ thân?"
"Đi!"
"Phụ thân, lỡ như vương phủ không cho con vào..."
Cố Nhị gia không nói tiếp được, ông ta đã đánh Triệu Hoa Dương một trận, phía vương phủ há có thể dễ dàng tha thứ.
Hơi thở Cố Nghiễn Khải dần nặng nề, ông ta thì thầm: "Nếu không cho con vào, chuyện kia sẽ không xong."
Mấy canh giờ sau, Cố Đại gia từ bên ngoài về, đẩy cửa vào rồi vội nói: "Phụ thân, Vương phủ không cho Nhị đệ vào, Nhị đệ sai người về hỏi, nên làm thế nào?"
Cố Nghiễn Khải nhắm mắt lại, giấu đi sự tàn độc trong mắt. Cuối cùng ông ta cũng bị dồn ép đến bước này.
Cố Đại gia thấy sắc mặt phụ thân mình khó coi, trong lòng giật nảy.
Cố lão gia chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, gằn từng chữ, "Thay ta gửi thiếp cho phủ lão Tề vương, ta phải gặp lão ta."
"Phụ thân!" Cố Đại gia kinh hãi, phụ thân muốn tự mình đi cầu xin sao?
Cố lão gia lạnh nhạt liếc mắt nhìn ông ta, không nói lời nào liền bước ra ngoài.
Đêm khuya.
Vạn vật yên tĩnh, đèn đuốc phủ lão Tề vương đều đã tắt, cửa phủ đóng kín.
Chỉ có thư phòng vẫn sáng trưng.
Trước cửa thư phòng, vài thị vệ đứng cúi đầu, vây quanh thư phòng kín như bưng, đến một con ruồi cũng không lọt vào được.
Cố Nghiễn Khải mặc một bộ trang phục mới toanh, quỳ rạp dưới đất, "Thảo dân bái kiến vương gia, vương gia thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
Ánh mắt lão Tề vương sáng lên, ông ta cười giả tạo, nói: "Đứng lên đi, giữa hai chúng ta không cần khách khí như vậy, người đâu, ban ngồi, dâng trà."
Cố Nghiễn Khải chật vật đứng dậy, chỉ ngồi nửa ghế.
Hạ nhân dâng trà, đóng cửa ra ngoài, thư phòng yên tĩnh trở lại, đến cây kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Cố Nghiễn Khải đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng ông ta lại vén vạt áo lên, quỳ xuống một lần nữa, "Xin vương gia nể tình Cố gia trung thành, ra tay cứu giúp Cố gia."
Lão Tề vương thản nhiên nhướng mày, nhẹ nhàng nói: "Có thể cứu, chỉ là xem Nghiễn Khải làm thế nào thôi."
"Lão vương gia, Cố phủ nguyện cúc cung tận tụy với lão vương gia, đến chết mới thôi." Cố Nghiễn Khải cúi lạy, người dán chặt xuống đất, trông rất đáng thương.
"Vậy sao?"
Lão Tề vương thản nhiên cười, nụ cười âm trầm đến đáng sợ, "Lão già, ngươi đã nghe đến một câu nói này chưa?"
Cố Nghiễn Khải lập tức ngẩng đầu dậy, "Xin vương gia cứ nói."
"Tiền tài là vật ngoài thân."
Một câu nói chấn động lòng người, Cố Nghiễn Khải lảo đảo. Quả nhiên là vì những thứ kia.
"Lão vương gia, Cố gia quả thật đã không có!"
Lão Tề vương bỗng biến sắc mặt, phất tay: "Cố Nghiễn Khải, sự nhẫn nại của bản vương có hạn, ta đã đợi ngươi sáu năm rồi. Con cáo già, phải đi con đường nào, trong lòng ngươi tự hiểu rõ."
Cố Nghiễn Khải ngẩng phắt đầu lên, "Lão vương gia, mấy năm nay Cố phủ giúp vương gia gom tiền còn ít sao? Sao vương gia phải ép ta đến bước đường này?"
"Ép?"
Lão Tề vương cười gằn.
"Trước đây ngươi cùng đường, đến cầu xin ta, ta không chỉ gả con gái vào phủ ngươi, còn bảo vệ cho cả nhà họ Cố các ngươi. Con trai trưởng của ngươi tuổi còn trẻ đã làm đến Binh bộ Thị Lang; quan hàm của con trai thứ dù không lớn, nhưng lại có nhiều món béo bở, Cố phủ ngươi có thể hưng thịnh suốt mấy năm nay chính là dựa vào danh tiếng lão Tề vương ta."
Cố Nghiễn Khải sợ hãi.