Thịnh Thế Kiều Y

Chương 270: Không được gọi hoàn hoàn



Tưởng Hoằng Văn cố nhịn cười, bước đến hành lễ, tay chỉ vào Triệu Cảnh Diễm, "Hắn cứ bắt ta đến, ta không trốn được."

Nụ cười của Cố Thanh Hoàn càng tươi hơn, "Vốn dĩ ta cũng muốn mời huynh, nghĩ đến các huynh ở chung với nhau, bèn lược bớt lời mời."

"Về sau có thể đừng lược bớt không, bằng không ta không đến nữa." Tưởng Hoằng Văn nhướng mày.

"Có thể."

"Gần đây khỏe chứ?"

"Huynh thì sao, sức khỏe lão tổ tông thế nào rồi?"

Triệu Cảnh Diễm thấy hai người này ta một câu, ngươi một câu, hoàn toàn không để hắn vào mắt, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo. Hắn nhìn Tưởng Hoằng Văn, lạnh lùng nói, "Nói nhiều quá, ồn."

Tưởng Hoằng Văn biết hắn nổi máu ghen, cố ý đi đến bên cạnh Cố Thanh Hoàn, nói thầm: "Thanh Hoàn, hắn chê chúng ta ồn ào kìa."

Cố Thanh Hoàn không hiểu thâm ý bên trong, bèn tiếp lời: "Để sau rồi chúng ta trò chuyện tiếp."

Chúng ta?

Trò chuyện tiếp?

Khuôn mặt anh tuấn của Triệu Cảnh Diễm trầm xuống, hắn thản nhiên ngồi xuống ghế, dáng vẻ "ông đây đang bực."

Tưởng Hoằng Văn vốn chỉ muốn bày trò trêu chọc hắn, thấy hắn giận rồi, bèn giơ tay vỗ vai Cố Thanh Hoàn.

"Dính bụi, ta giúp cô phủi."

Cố Thanh Hoàn cười khẽ, "Đa tạ."

"Khụ... khụ... khụ..."

Người nào đó cuối cùng không nhịn được nữa, vừa phe phẩy quạt, vừa ho khan.

Cố Thanh Hoàn hơi giật mình, ngồi bên cạnh hắn, lạnh nhạt nói: "Vén tay áo lên, đưa tay đây."

Bên tai vang lên tiếng nói hơi lạnh nhạt của cô, thế nhưng tiếng nói này lại tựa như rượu ngon, thấm tận trong lòng, thật ngọt ngào.

Ý cười từ miệng tràn ra, Triệu Cảnh Diễm lười biếng vươn tay, nhướng mày với Tưởng Hoằng Văn, "Vậy làm phiền rồi."

Giờ phút này, Tưởng Hoằng Văn mới cảm thấy cái mặt này quả thật rất đáng đánh, hắn ta cười nói với Cố Thanh Hoàn: "Ta đi sai người làm ít thức ăn đến."

Cố Thanh Hoàn ngước mắt, "Không cần, một lát nữa sẽ có người đưa đến."

"Vậy... ta cần ra ngoài hít thở không khí trong lành đã, trong đại sảnh này có mùi chua quá."

Chua?

Mùi chua đâu ra?

Cố Thanh Hoàn khó hiểu, ngờ vực nhìn gã thanh niên nam tử đối diện, gã thanh niên cúi đầu cười nói: "Không cần để ý tới hắn, mũi hắn có tật."

Cố Thanh Hoàn không biết hai người này đang giở trò quỷ gì, tập trung bắt mạch, một lát sau mới nói: "Không có bệnh gì. Thời tiết thay đổi, mặc thêm áo quần, có thể vứt quạt đi rồi."

Triệu Cảnh Diễm cười nói: "Dù sao cũng phải cho ra dáng của vương gia chứ."

"Bây giờ huynh chưởng quản Công bộ, lại có tiền trang bên mình, nào cần mấy thứ hư trương thanh thế này." "Nói có lý."

Đến cả tiếng nói của Triệu Cảnh Diễm cũng mang theo ý cười, "Đã vậy, đành phiền Hoàn Hoàn giúp ta cất đi."

Cố Thanh Hoàn ngẩn ra, danh xưng này quả thật hơi ám muội, không quá thích hợp, "Gọi Thanh Hoàn."

Triệu Cảnh Diễm cười đáp,W e b t r u y e n o n l i n e. c o m "Thanh Hoàn, Hoàn Hoàn có gì khác nhau, đừng câu nệ lễ nghi như các cô nương bình thường, thật là chẳng thú vị chút nào."

Không thú vị cái đầu ngươi ấy. Cố Thanh Hoàn trừng mắt nhìn hắn.

"Nếu cô không phục, cũng có thể gọi lại ta như thế. Cô có thể gọi ta A Diễm, Diễm Diễm, hoặc là A Đình, Đình Đình các kiểu, ta không để bụng đâu."

"Ta để bụng!"

Cố Thanh Hoàn hơi tức giận.

Cô ăn no rửng mỡ hay sao mà gọi mấy cái danh xưng nghe buồn nôn như thế.

Đình Đình? Ta là đình đình ngọc lập* đây.

(*) Đình đình ngọc lập ( 婷婷玉立): tả dáng người đẹp đẽ.

"Đừng nhúc nhích!" Triệu Cảnh Diễm bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu có hơi căng thẳng.

"Hả..." Cố Thanh Hoàn sợ hết hồn.

Ánh mắt người thanh niên rất dịu dàng. Hắn đưa tay lướt qua bên tai Cố Thanh Hoàn, đầu ngón tay khẽ chạm vào cổ cô, tựa như chuồn chuồn lướt nước, giống như không hề cố ý.

Cố Thanh Hoàn giật mình, mặt biến sắc.

Một sợi tóc dài giơ lên trước mắt, gã thanh niên cười nói: "Ta giúp cô lấy xuống."

Cố Thanh Hoàn nghiến răng nghiến lợi, dùng sức trừng hắn, nhưng lại cảm thấy mình có vẻ hơi cố tình gây sự, xem nhẹ chuyện quan trọng, bèn lúng túng quay đầu đi chỗ khác nói: "Chúng ta nói chính sự đi."

"Được."

Triệu Cảnh Diễm nhét cây quạt vào tay cô, "Cô nói đi, ta nghe."Trong tay Cố Thanh Hoàn tự dưng có thêm một cây quạt, quăng đi cũng không được, mà không quăng cũng không được. Đúng lúc này, tiếng Nguyệt nương vang lên, "Tiểu thư, rượu thịt đã chuẩn bị xong, có cần bưng vào không ạ?"

Cố Thanh Hoàn xem canh giờ, lại một lần nữa nghiến răng nghiến lợi. Đều là do kẻ này làm loạn, thời gian trôi qua nhanh thật.

"Đang đói bụng, vừa ăn vừa nói chuyện, lại vừa ngắm mưa, thế nào?" Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Cảnh Diễm hiện nên nụ cười, trong nụ cười còn mang theo sự đắc ý.

Hơi thở nóng hổi của người thanh niên phả vào mặt, Cố Thanh Hoàn căng thẳng, miệng chỉ thốt ra được một từ.

"Được!"



Phòng chính ở vương phủ.

Lão Tề vương hơi oán giận, " Cố gia này, khinh người quá đáng."

Lão vương phi khẽ than vãn, "Vương gia, Cố gia đã là bùn nhão không đắp được tường rồi, không bằng bỏ đi."

Lão Tề vương cười khẩy, "Đàn bà con gái biết cái gì, con cáo già Cố Nghiễn Khải này thâm tàng bất lộ, sáu năm, con gái bà còn chẳng sờ nổi đến phần rìa Cố gia nữa."

Lão vương phi cúi đầu nghe, cũng không phản bác, sau một lúc lâu mới mở miệng, "Tính tình Hoa Dương thẳng như ruột ngựa, làm sao là đối thủ của cái phủ kia được. Chuyện này xảy ra, con gái mình đã chẳng khác gì cưỡi trên lưng hổ, khó mà xuống lắm."

"Hừ!"

Ánh mắt lão Tề vương hung tàn, "Ngồi trên lưng hổ, khó xuống đến mấy thì cũng phải xuống. Bà mau tìm cho Linh Nhi mối hôn sự tử tế để còn xoa dịu con gái bà đi."

"Vâng, vương gia."

"Bà ngủ trước, ta đến thư phòng nghị sự. Mấy ngày tới người Cố phủ đến đều từ chối không gặp. Ta muốn xem xem, Cố gia này có phải là một cục sắt cứng không."

Lão vương phi rũ mắt, tiễn Vương gia ra cửa.

Lão Tề vương ra khỏi nội viện, nở một nụ cười phẫn nộ đan xen mỉa mai.

Cận vệ che dù bước đến, thấp giọng nói: "Vương gia, bọn họ đều chờ ở thư phòng."

Ánh mắt lão Tề vương liếc sang, "Âm thầm truyền lệnh cho ta, nếu trong Kinh có kẻ nào dám giúp đỡ Cố phủ, chính là đối nghịch với vương phủ ta."

"Vâng, vương gia."

"Người của phủ Thụy vương ở đâu?"

"Thưa, vừa đến."

Lão Tề vương vuốt râu gật đầu, ánh mắt sắc bén, lạnh nhạt nói: "Tới thật đúng lúc."



Ở một nơi khác trong vương phủ.

Tấm màn rũ xuống, nha hoàn thổi tắt nến, yên lặng rời đi.

Trên giường lớn chạm trổ hoa văn, Ngô Nhạn Linh ngồi tựa đầu giường, lạnh nhạt nói: "Mẫu thân, vì sao ngoại tổ phụ không cho mẫu thân hòa ly, mẫu thân về lại Cố gia thì có lợi ích gì?" Triệu Hoa Dương không nói gì, vài sợi tóc rũ xuống bên trán, loáng thoáng có dáng vẻ nhu mì như thời trẻ. Bờ môi đỏ mọng mấp máy mấy lần, cuối cùng lại chẳng nhả ra chữ nào.

Hôm nay thái độ của phụ thân đã rất rõ ràng. Mặc kệ bà ta có bằng lòng hay không, vẫn phải ở lại Cố gia.

Ngô Nhạn Linh thấy mẫu thân không nói lời nào, không khỏi chau mày nói: "Trước đây vì sao mẫu thân nhất định phải gả đến Cố phủ? Cái phủ ấy chẳng có gì tốt cả."

Triệu Hoa Dương khẽ thở dài, "Con biết gì chứ. Ban đầu là tổ phụ con muốn mẫu thân gả sang đấy, chúng ta cô nhi quả phụ, chỉ có thể dựa vào vương phủ, nếu ta không đồng ý, chẳng phải là đắc tội với tổ phụ con rồi sao."

Sắc mặt Ngô Nhạn Linh lạnh lẽo.

Thế đạo này, trừ chính mình ra, chẳng thể tin bất cứ kẻ nào. Mẫu thân gả cho Cố phủ, chẳng qua là giúp phủ Thụy vương lôi kéo người, nói trắng ra cũng chỉ là một quân cờ thôi. Mà hôn sự của mình, chẳng phải cũng là vậy sao?

Chỗ khác biệt là môn đệ Tưởng gia tốt hơn Cố gia chẳng biết bao nhiêu lần.

Phụ nữ, chỉ có không từ thủ đoạn leo đến chỗ cao nhất, mới không bị kẻ khác đùa bỡn trong lòng bàn tay.



Đêm càng khuya, mưa bụi càng dày đặc.

Cố Thanh Hoàn điều chỉnh hơi thở, "Nói vậy, tình cảm của Triệu Hoa Dương và chồng trước vô cùng tốt."

Người trước đây Triệu Hoa Dương gả cho chính là Cấp sự trung Ngô Thế Trung. Người này mặc dù quan hàm không lớn, nhưng lại là cận thần của Hoàng đế.

Bởi vì Triệu Hoa Dương gả thấp, thế nên Ngô Thế Trung đối với Triệu Hoa Dương là nói gì nghe nấy. Cho dù hai người chỉ sinh được một con gái, nhưng Ngô Thế Trung đến chết cũng chưa từng nạp thiếp.

Triệu Cảnh Diễm trầm mặc một hồi rồi nói: "Đã từng vô cùng tốt. Nếu bà ta bằng lòng thủ tiết, tất cả mọi người Ngô phủ sẽ đội ơn đội nghĩa. Nhưng chỉ mới ba tháng, bà ta đã gả cho người khác, Ngô gia căm giận không thôi, còn dâng một bản tấu chương bẩm báo đến trước mặt thiên tử."

"Hoàng đế nói thế nào?"

Triệu Cảnh Diễm ngẩng đầu cười với cô, nụ cười ấm áp như nắng xuân, đáy lòng Cố Thanh Hoàn bỗng gợn sóng, không tự nhiên mà nghiêng đầu sang một bên.

"Phụ hoàng nói trời đổ mưa, mẹ phải lấy chồng*, không truy cứu được. Cô đang nghi ngờ điều gì?" Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm đuổi theo cô, hơi tò mò.

(*) Trời đã đổ mưa, mẹ phải lấy chồng (天要下雨, 娘要嫁人): bắt nguồn từ một điển cố của Trung Quốc. Thời xưa, những người quả phụ quyết định không tái hôn được coi là chung thuỷ và giữ gìn đức hạnh. Đồng thời, khi có điều gì xảy ra làm thay đổi cuộc sống, họ tin rằng đó như là có sự sắp đặt của ông trời, không phải con người tạo ra, ông trời đã quyết định số mệnh của họ. Đây là câu tục ngữ được sử dụng để nói về các sự lựa chọn của con người mà đã được định trước và không thể hoá giải hay thay đổi.

Cố Thanh Hoàn bất đắc dĩ, quay sang nhìn hắn, "Tuy bề ngoài Cố Nhị gia không tệ, nhưng cũng không thể nào khiến Quận chúa vừa gặp đã thương. Huống hồ, Quận chúa sinh ra trong hoàng gia, có dạng đàn ông gì chưa từng gặp."

"Nói tiếp." Triệu Cảnh Diễm nhìn chằm chằm vào mắt cô, không chớp lấy một cái.

"Việc này tuy nói là Cố phủ cầu hôn, nhưng nếu không có lão Tề vương cho phép, e cũng khó thành. Lão Tề vương liều lĩnh để con gái mang tiếng xấu, gả con gái đi xa, đến tận Cố phủ, ý đồ là gì? Giả sử là muốn để Cố phủ giúp đỡ vơ vét của cải ở Giang Nam, vậy cũng không nhất thiết phí công như vậy."

Sắc mặt Triệu Cảnh Diễm thay đổi, hắn ta suy ngẫm nói, "Ý của cô là?"

Ánh mắt Cố Thanh Hoàn thâm sâu, trong mắt có gợn sóng, "Ý của ta là, Triệu Hoa Dương gả cho Cố phủ cũng không đơn giản vậy, e là có nội tình. Đừng quên, chuyện này xảy ra ngay sau khi Thái tử bị phế."

Triệu Cảnh Diễm giật thót, cái chén đang cầm trong tay không khỏi run lên. Tâm tư cô gái này quả là kín kẽ.

Xưa này, đàn bà chỉ biết ở trong khuê phòng, nhìn sắc mặt trượng phu mà sống, tầm mắt cũng chỉ đặt vào mấy chuyện nữ tắc, nhà cửa.

Nhưng cô thì khác.

Một cô gái tựa như một câu đố giống cô mới xứng đáng đứng bên cạnh hắn, đồng hành cùng hắn, phá tan tấm màn dày đặc này, tìm ra chân tướng năm ấy.

Thảo nào Đại ca chưa từng gặp cô đã có lòng tin tưởng.

Triệu Cảnh Diễm giật mình, bỗng nhiên hắn cầm lấy bàn tay ngọc đang đặt trên bàn, dùng sức nắm lấy. Bàn tay hơi lạnh, tựa như người cô vậy.

Cố Thanh Hoàn kinh hoảng, muốn hất ra nhưng lại bị siết chặt.

Cố Thanh Hoàn sầm mặt, lạnh lùng nói: "Huynh... làm gì vậy?"

Triệu Cảnh Diễm không hề xấu hổ, ngược lại còn cười rất thản nhiên.

"Hoàn Hoàn, cô là người thông minh nhất trong số các cô gái ta từng gặp."

Cơn hoảng loạn ngắn ngủi qua đi, Cố Thanh Hoàn bình tĩnh lại, "Cái này có liên quan gì việc huynh cầm tay ta?"

Triệu Cảnh Diễm khẽ cười.

Tay cô rất mềm mại, nhưng hơi lạnh. Trong trí nhớ của hắn, bàn tay này chưa từng ấm áp, tại sao lại vậy?

"Không liên quan gì, chỉ là cảm thán, cảm xúc dâng trào mà thôi."

Cố Thanh Hoàn đẩy tay hắn ra, "Đình Lâm, từ khi nào huynh trở nên già mồm như vậy?"

Già mồm?

Đây là cái từ gì vậy chứ?

Triệu Cảnh Diễm cảm thấy trong lòng trống rỗng, tựa như có thứ gì trong tim chảy đi mất.

Hắn khẽ thở dài, "Ta sẽ phái người theo dõi Cố phủ. Nếu chức quan của Cố lão Đại đã mất, giữ lại Cố lão Nhị cũng không quá có tác dụng, ta sẽ giúp Hoàn Hoàn đốt thêm ngọn lửa."

"Không được gọi ta là Hoàn Hoàn."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv