"Một tên quan lại địa phương cỏn con của Cố phủ sao xứng cho bản vương gả con gái qua. Cố Nghiễn Khải, chắc ngươi không ngây thơ đến thế chứ?"
Trán Cố Nghiễn Khải lấm tấm mồ hôi, ban đầu lão Tề vương chịu giúp Cố gia, ông ta đã biết ngay chắc chắn không phải chỉ là vô tình.
"Thì ra... Thì ra... vương gia đã biết từ trước?"
"Thế gia trăm năm, phong lưu nổi tiếng, Cố gia có thể giấu được thiên hạ, nhưng không giấu được ta. Lão cáo già, ngươi tự liệu mà làm đi."
Cố Nghiễn Khải trợn trừng mắt, "Nói như vậy, những lời đồn đại bên ngoài, rồi chuyện lão Đại, lão Nhị mất chức quan đều là tác phẩm của vương gia?"
Lão Tề vương hơi lưỡng lự.
Việc đã đến nước này, có phải do ông ta làm hay không cũng chẳng có gì khác biệt, thuận đà mà làm mới là hành động của đại trượng phu. Ông ta đã cho con cáo già kia thời gian sáu năm, nào ngờ con cáo già ấy vẫn làm thinh.
Bây giờ Thụy vương đã sắp phá đất mọc lên, ông ta không chờ nổi nữa.
"Là do ta, cũng không phải do ta. Rốt cuộc là do ai, chắc trong lòng ngươi rất rõ ràng."
Cố Nghiễn Khải ngồi bệt xuống đất, ánh mắt tuyệt vọng. Phía sau lão Tề vương là Thụy vương, lẽ nào tất cả những chuyện này là chủ ý của Thụy vương?
Thảo nào.... bảo sao...
Lão Tề vương bước lên hai bước, ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Giao đồ ra, con gái của ta vẫn là con dâu của Cố gia, ta đảm bảo Cố gia ngươi cả đời vô ưu. Bằng không..."
Mồ hôi lạnh trên người Cố Nghiễn Khải chảy ròng ròng.
"Cố Nghiễn Khải, kẻ thường dân vốn không có tội, nhưng có ngọc bích thì là có tội, Cố phủ không quyền không thế, muốn giữ được chúng, hừ, chỉ sợ là khó đấy."
Những lời này tựa như một cây gậy nện mạnh vào đầu Cố Nghiễn Khải, ông ta che giấu sự căm hận trong đôi mắt, lại vái thêm cái nữa.
"Xin vương gia cho Nghiễn Khải suy nghĩ mấy ngày."
…
"Bẩm tiểu thư, Cố lão gia tới Vương phủ, ở lại chừng một canh giờ mới ra ngoài."
Trần Bình nói: "Vì vương phủ canh gác nghiêm ngặt, khắp nơi đều có cao thủ mai phục, bọn thuộc hạ không thể nào theo vào, cũng không biết Cố lão gia và lão vương gia nói gì, thế nhưng..."
"Thế nhưng sao?" Thạch Dân Uy hỏi dồn.
"Thế nhưng lúc Cố lão gia đi ra, dáng vẻ so với lúc mới vào giống như hai người khác nhau, mặt mày tái nhợt. Lúc xe ngựa đi tới cửa Cố phủ, Cố lão gia bỗng phun ra một ngụm máu."
"Ồ?" Thạch Dân Uy vô cùng hứng thú, không khỏi nhướng mày trầm tư.
Cố Thanh Hoàn nhìn hắn ta, cười nhạt, "Sư gia, quả nhiên như ngươi suy đoán, trước đây Triệu Hoa Dương đến Cố gia là có vấn đề."
"Nhưng không biết, vấn đề này nằm ở chỗ nào?"
Sắc mặt Cố Thanh Hoàn hơi thay đổi, cô trầm mặc một hồi mới nói: "Sư gia, ta có một kế, chỉ không biết Liễu Cẩm Hồng có bằng lòng không thôi."
Chân mày Thạch Dân Uy giãn ra, "Mời tiểu thư nói."
… Cố Nghiễn Khải tỉnh lại, người mệt mỏi, cảm thấy lồng ngực nặng tựa ngàn cân, ngước mắt nhìn lên, toàn bộ người Cố phủ đều ở trước mắt.
Ngụy thị ngồi bên giường, cúi đầu lau nước mắt.
"Lão Đại, lão Nhị ở lại, còn lại ra ngoài hết."
Ngụy thị định cản, nhưng lại bị ánh mắt đáng sợ của trượng phu trấn áp, bởi vậy bà cụ không dám nhiều lời, cùng hai đứa cháu trai lặng lẽ rời đi.
"Đợi đã, phái người canh gác quanh phòng, không cho bất cứ kẻ nào đến gần."
Bước chân Ngụy thị chững lại, sau đó bà im lặng gật đầu.
Cảm giác căng thẳng không tên khiến hai vị gia của nhà họ Cố cảm thấy sợ hãi, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Phụ thân đi vương phủ một chuyến, vốn tưởng rằng mọi việc có thể còn có đường sống, nào ngờ người lại được khiêng về, xem ra tình huống tồi tệ vượt ngoài mức dự đoán.
Căn phòng yên lặng trong phút chốc, Cố Nghiễn Khải cố gắng ngồi dậy, hai đứa con trai vội bước đến đỡ.
Ánh mắt đục ngầu của Cố Nghiễn Khải lướt qua khuôn mặt hai người, khẽ quát: "Quỳ xuống cả cho ta."
Phịch, hai người đều quỳ trước giường.
Cố Nghiễn Khải chậm rãi mở miệng:
"Đại Chu năm thứ nhất, tổ tiên Cố gia ta lấy việc buôn lụa lập nghiệp. Tơ lụa Giang Nam nổi danh thiên hạ, chỉ qua hai thế hệ, Cố gia đã tích lũy được lượng của cải kinh người. Tiền nhiều, đương nhiên sẽ ham mê nhàn hạ, xa hoa, hoang phí thành tính. Ai ngờ ngày vui ngắn chẳng tầy gang, của cải của Cố gia đã gợi lên sự thèm thuồng của đám cẩu quan triều đình. W e b t r u y e n o n l i n e. c o m Chúng dùng tội danh không có thật, cướp đi tất cả của cải."
Cố Đại gia, Cố Nhị gia nghe mà tim đập thình thịch.
"Trải qua chuyện này, tổ tiên Cố gia có lời dạy, lệnh cho con cháu nhà họ Cố mở rộng đường làm quan, lấy việc làm quan nuôi của cải, bảo vệ của cải, không được để lộ của cải."
"Phụ thân, thế nào là không để lộ của cải?" Cố Nhị gia hỏi nhỏ.
Ánh mắt Cố Nghiễn Khải lạnh lẽo, "Chính là giấu của cải đi, phòng ngừa có gì không hay xảy ra. Ta hỏi các con, trên đời này, ai có thể xưng là giàu nhất thiên hạ?"
Cố Đại gia ngẫm nghĩ đáp: "Thiên hạ thì không biết, nhưng giàu nhất Giang Nam, chắc chắn là Sử gia chứ không lẫn vào đâu được."
"Sử gia?"
Cố Nghiễn Khải cười mỉa mai, "So với Cố gia, Sử gia còn chẳng bằng cái ngón chân."
Hai gã con trai Cố gia đều giật nảy người, tim đập thình thịch. Trên đời này ai chẳng biết sự giàu có của Sử gia, có thể nói là nổi danh Giang Nam, lẽ nào Cố gia còn giàu hơn Sử gia?
Không thể nào, mấy năm nay Cố gia khó khăn túng thiếu, từ lâu đã là thu không đủ chi, lúc trước thì dựa vào của hồi môn của Tiền thị, bây giờ thì dựa vào của hồi môn của Quận chúa, tiền bạc đâu ra cơ chứ?
Cố Nghiễn Khải thấy con trai hồ nghi, đưa tay chấm nước trà, viết một chuỗi chữ số lên mép giường.
Hai người kia kinh ngạc đến không thể bình tĩnh lại, nói vậy... nói vậy...
Cố Nghiễn Khải không nhìn hai người kia, lẩm bẩm: "Tết Nguyên Tiêu năm ấy, ta vào Kinh nhận chức, vừa nhìn đã thích tòa phủ đệ này, lúc đó chủ nhân phủ đệ ra giá hai mươi vạn lượng. Ta chẳng cần chớp mắt đã trả tiền cọc ngay tại chỗ, còn nói vài câu ngông cuồng, chẳng ngờ..."
"Chẳng ngờ thế nào?" Nghe đến chỗ hay, ngay cả Cố Đại gia cũng không nhịn được mà lên tiếng.
"Chẳng ngờ lão Tề vương cũng vừa mắt tòa phủ đệ này, vì không thương lượng được giá cả nên kéo thêm mấy ngày."
Vẻ mặt Cố Nghiễn Khải hơi hối hận, "Chính vì một lần khoe của này mà lão Tề vương liền nhìn chằm chằm Cố phủ chúng ta."
Cố Nhị gia dường như hiểu ra gì đó, "Thế nên sau chuyện Thái tử, lão Tề vương mới chủ động chìa tay ra giúp đỡ, cũng như gả Triệu Hoa Dương cho con, chính là vì của cải Cố phủ chúng ta." Cố Nghiễn Khải thấy con trai nói không sai thì gật đầu, "Ta vẫn luôn nghi ngờ là vậy, thế nhưng đối phương chưa từng có động tĩnh. Vì che giấu, ta mới có ý đồ với của hồi môn của Triệu Hoa Dương, đồng thời, lại dùng của hồi môn của Tiền thị để che giấu."
Bảo sao... bảo sao... Cố Nhị gia và Cố Đại gia nhìn nhau, đều đã hiểu rõ.
Cố Đại gia bỗng mở miệng, "Phụ thân, nói vậy, những chuyện gần đây đều do lão Tề vương làm ra, làm vậy là để bắt Cố gia chúng ta giao của cải ra."
Cố Nghiễn Khải căm hận, "Mấy năm nay, chúng ta ở phương Nam vơ vét của cải cho lão ta, tiền vào tay trái, ra tay phải, không hề giấu riêng một đồng. Nào ngờ lòng tham của lão ta vô đáy, quyết dồn Cố gia đến đường cùng."
Hai người kia bỗng nhiên hiểu ra.
Cái gì mà bắt gian tại trận, cái gì mà lời đồn khắp nơi, cái gì mà không có đức hạnh, tước mất chức quan,... Âm thầm không được bèn trắng trợn ăn cướp, tất cả những chuyện này đều là do lão Tề vương đứng đằng sau động tay động chân.
"Lão già này, không được chết tử tế." Cố Nhị gia chửi đổng.
Sắc mặt Cố Đại gia càng thêm nghiêm trọng, "Phụ thân, hiện giờ chúng ta nên làm thế nào?"
Cố Nghiễn Khải cắn răng, vài giọt nước mắt chảy ra nơi khóe mắt, "Ta nghe lão Tề vương nói, có vẻ việc này là ý của Thụy vương, con trai à, trời đất bao la, lại chẳng có chỗ dung thân cho Cố phủ chúng ta. Đống của cải này, sợ là không giữ được rồi."
"Phụ thân, số bạc này là của tổ tiên chúng ta để lại, sao có thể để bọn chúng được lợi." Cố Nhị gia vừa nghĩ tới số bạc trắng sáng này chảy vào phủ lão Tề vương, trong lòng liền rỉ máu.
"Phụ thân, giữ được núi xanh, sợ gì không có củi đốt, số bạc này chúng ta quyết không thể giao ra."
"Đại ca nói đúng, nếu thật sự giao ra, lỡ như lão ta trở mặt không nhận, lại gán bừa tội danh gì đó cho Cố phủ ta thì biết làm sao đây?"
Cố Nghiễn Khải thở dài, chỉ sợ lão già này không lấy được tiền thì cá chết lưới rách.
"Tiến cũng khó, lui cũng khó, đúng là tiến thoái lưỡng nan!"
Cố Đại gia được ăn cả, ngã về không, cắn răng nói: "Phụ thân, tính toán thiệt hơn chẳng phải người quân tử, không độc ác nào phải bậc trượng phu, lão già kia muốn cướp, vậy chúng ta không thể ngồi chờ chết."
Mắt Cố Nghiễn Khải sáng lên. Suy cho cùng người trước mặt cũng là con trai ông ta, hiểu được ý của ông ta, "Theo ý con, nên làm thế nào?"
Cố Đại gia mím môi, rơi vào trầm tư.
Ba người thương lượng hồi lâu, cuối cùng vẫn chẳng nghĩ ra biện pháp nào hay.
Đối thủ có địa vị cao quý, thủ đoạn ác độc, lòng dạ hiểm độc, khiến người khác sợ hãi. Dưới gầm trời này, đâu mà chẳng phải là đất vua, ai mà không phải là thần tử.
Tranh đấu với người trong hoàng thất, nếu không nắm chắc, cuối cùng khó tránh một chữ bại.
Cố Nhị gia ngơ ngơ ngác ngác ra khỏi viện tử, tim đập thình thịch.
Ông ta không thể ngờ, hóa ra hôn nhân của mình cũng chỉ là công cụ của người khác.
Nếu biết Cố gia có gia tài bạc triệu, là gia tộc giàu nhất thiên hạ, vậy ông ta cũng đâu cần sống mà phải nhìn sắc mặt ả cọp cái kia. Chỉ có điều, phải làm sao mới giữ được số bạc này?
Trên con đường đá xanh, Liễu di nương giơ một cây dù giấy dầu, chầm chậm bước đi, bờ vai người phụ nữ mềm mại, nhìn vào như thấy được cả vầng trăng Giang Nam, eo thon lả lướt, tựa như dương liễu phất phơ trong gió.
Cố Nhị gia xao động, khó mà dời mắt đi.
Mắt hạnh của Liễu Cẩm Hồng liếc qua, cô ta lập tức bước đến hành lễ, "Thỉnh an Nhị gia."
Giọng uyển chuyển, còn hơi mị hoặc, tựa như tiếng chim hoàng anh. Nửa thân người Cố Nhị gia như nhũn ra, ông ta nuốt nước bọt: "Nàng đi đâu vậy?"
"Thiếp sợ Đại gia không mang dù nên mang đến." Ánh mắt Cố Nhị gia trầm xuống, nhìn cách cư xử của phụ nữ nhà người ta đi, thật tình cảm, uổng cho mình có ba di nương, lại chẳng người nào biết hỏi han nóng lạnh như cô ta.
"Đại ca đi trước rồi."
"Vậy là thiếp thân đã đến chậm." Liễu Cẩm Hồng khẽ thở dài, ánh mắt hơi thất vọng, "Thiếp cáo từ."
"Ngày đó?"
Cố Nhị gia sao cam lòng để cô ta đi, lập tức bước lên ngăn lại, "Ta đã đến, nhưng không tìm được."
Trên khuôn mặt chỉ dặm chút phấn của Liễu Cẩm Hồng, một nụ cười đẹp đẽ hiện ra: "May mà không tìm được, nếu không chính là thiếp mang tội rồi."
Dứt lời, eo thon lắc lư, lướt qua bên người Cố Nhị gia.
Có lẽ là vì nhiều ngày nay mưa nhỏ, khiến cho đường đá xanh hơi trơn, Liễu Cẩm Hồng bỗng loạng choạng, suýt ngã xuống đất, may sao được một cánh tay chắc khỏe kịp thời kéo lại.
Liễu Cẩm Hồng sợ đến mức mắt ngấn lệ, ánh mắt dịu dàng nhìn về gã đàn ông, từng sợi tơ tình tuôn trào, từng chút từng chút một quấn lấy trái tim gã đàn ông.
Tim Cố Nhị gia đập thình thịch.
Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, sao có thể để Đại ca độc hưởng. Cố Nhị gia không hề nghĩ ngợi, bàn tay đặt lên chỗ cao ngất của người phụ nữ, xoa bóp thoả thích. Lần trước ông ta đã muốn "ăn" rồi, lần này gặp lại, tuyệt đối không thể bỏ qua.
"Nhị gia... không được!" Tay ngọc của Liễu Cẩm Hồng đẩy nhẹ.
Làm sao Cố Nhị gia có thể đồng ý, thoắt cái đã bế ngang người phụ nữ lên, dịu dàng nói: "Hẳn là chân nàng đã bị thương, để ta bế nàng về phòng."
"Nhị gia... vậy thì, đa tạ Nhị gia." Đôi môi đỏ mọng của Liễu Cẩm Hồng khẽ mở, bàn tay đẹp choàng lên cổ gã đàn ông.