"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt Thịnh Phương.
"Thanh Mộc phụng lệnh phụ thân dạy ta võ nghệ, bảo vệ an toàn của ta. Mùa Hạ năm Bảo Khánh thứ ba mươi hai, ông ấy bị phụ thân gửi thư tới gọi về."
Thanh Hoàn chợt căng thẳng. Lúc này gọi Thanh Mộc từ ngàn dặm xa xôi trở về, e là bên Đại bá đã xảy ra chuyện.
Thịnh Phương hồi tưởng lại: "Ngày Đông năm đó, lúc ta đang luyện kiếm, người canh cửa chạy vào báo, trước cửa phủ có một người sắp chết tên là Hoa Tử, nhất định muốn gặp mặt ta. Ta chạy ra ngoài nhìn thì thấy đó là Thanh Mộc."
Thanh Hoàn bất giác bắt lấy bàn tay to lớn của hắn, "Dọc đường... nhất định Thanh thúc đã phải chịu nhiều cực khổ."
Thịnh Phương rũ mắt, thống khổ nói: "Ông ấy chạy thoát khỏi cuộc tàn sát, nhưng đã bị gãy ba cái xương sườn, một tay, một chân bị chém đứt, còn bị một kiếm đâm trúng ngực, cả người không có chỗ nào lành lặn."
Thanh Hoàn không còn nói thêm được điều gì nữa, chỉ sững sờ nhìn hắn.
"Ông ấy phụng mệnh phụ thân, đến nói với ta một câu."
"Câu gì?"
Thịnh Phương khẽ thốt ra hai chữ: "Phải sống."
Sống mũi Thanh Hoàn cay xè, nước mắt đã phủ mờ đôi mắt cô.
Trong Trấn Tây Quân lúc đó, Thịnh gia có chín người đang phục mệnh. Hai vạn đại quân bị tàn sát, có lẽ Đại bá nhận ra được, Thịnh gia sắp rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục, cho nên mới ra lệnh cho Thanh Mộc trốn thoát khỏi chốn địa ngục tu la đó, nhất định phải bảo vệ huyết mạch cuối cùng của Thịnh gia.
"Vốn dĩ ông ấy cũng chỉ là gắng gượng một hơi thở cuối cùng để tới gặp ta, ngoài hai chữ đó, ông ấy còn đưa vật này cho ta."
Thanh Hoàn nhìn kim ấn trong tay. Nếu cô đoán không lầm thì kim ấn này có lẽ là của tiền Thái tử Triệu Cảnh Quỳnh. Trong giờ phút quan trọng, Đại bá lại sai Thanh Mộc mang khối kim ấn này đi là có dụng ý gì?
Cô siết chặt kim ấn trong tay, đau đớn nhắm chặt mắt.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô*, Thái tử mưu phản, cuối cùng làm liên lụy tới vô số danh tướng, thế gia. Mà hai phủ Tiền, Thịnh, đều là vì hắn mà chết. Thế nhưng kẻ đầu sỏ kia lại vẫn sống lay lắt đến tận bây giờ.
(*) Một vị tướng quân có thể công thành danh toại, đó đều là dựa vào sự hy sinh của vô số tướng sĩ dưới tay.
Đôi tay của người đàn ông đó đã thấm đẫm máu của cha anh và bậc trưởng bối, liệu nửa đêm nằm ngủ, hắn ta có gặp phải ác mộng, trong lòng có hổ thẹn hay không?
Nghĩ lại thì, một người chỉ vì tư lợi bản thân như vậy, chắc sẽ không thể nào cảm thấy hối hận, hay gặp ác mộng được đâu. Thanh Hoàn bỗng thấy lạnh lẽo.
Thịnh Phương nói tiếp: "Ta cầm khối kim ấn này mà nghĩ mãi vẫn không ra dụng ý của phụ thân. Nhưng muội là người thông minh, nếu chúng ta phải lật lại bản án năm xưa cho hai nhà Tiền, Thịnh, vậy cũng có thể suy xét từ thứ này thử xem sao."
Thanh Hoàn lập tức trợn trừng hai mắt, đôi con ngươi toát ra sự lạnh lẽo. Cô nhìn chằm chằm vật trong tay mà không hề chớp mắt.
…
"A Ly à, ngươi nói Cố Lục nhìn thấy ta sẽ có vẻ mặt như thế nào?"
A Ly nhìn khuôn mặt anh tuấn của gia nhà mình, giọng buồn buồn: "Đại khái là sẽ kích động vì nửa đêm được gia đến thăm."
Triệu Cảnh Diễm chỉnh trang lại y phục, giống như không được hài lòng cho lắm về kiểu dáng của bộ đồ trên người. Hắn khẽ ho một tiếng, nói: "Gia cũng cảm thấy như vậy đấy."
Hai người lẳng lặng nhảy vào trong viện.
"Người nào?"
Một giọng nữ quát lên, hai bóng người đã xông tới trước mặt.
Con ngươi Triệu Cảnh Diễm sáng lên. Hai người với dáng vẻ khí khái này chắc là hai nô tỳ biết công phu mà Trần Bình sắp xếp cho Cố Lục, đúng là tính cảnh giác không tệ.
Hai tỷ muội Diệp gia nhìn nhau, lòng nhủ thầm, nửa đêm canh ba, hai người này vận đồ đen, bịt kín mít chỉ để lộ đôi mắt láo liên như kẻ trộm, vừa nhìn là biết không phải hạng người tốt lành gì rồi.
Hai người gật đầu hiểu ý, dao găm trong tay đâm thẳng về phía bọn hắn.
Hai người này hay đấy, lại dám động thủ thật sự. A Ly nhảy lên phía trước đấu với hai người kia.
Triệu Cảnh Diễm phe phẩy cây quạt đứng ở một bên cười, ây dô, lại còn có tí công phụ đây này, không tệ, không tệ. Có hai người này bên cạnh Cố Lục, mấy tên trộm cướp nhãi nhép sẽ không động đến cô ấy được nữa.
Cửa kẽo kẹt mở ra, Tiền Phúc ló đầu ra.
"Dừng tay, Thọ vương, sao người lại đến đây?"
Triệu Cảnh Diễm không hề ngạc nhiên với sự xuất hiện của Tiền Phúc, hắn cầm quạt, nhẹ nhàng chỉ qua: "Tới thăm Lục tiểu thư nhà ngươi, sức khỏe cô ấy thế nào rồi?"
Tiền Phúc liền đáp: "Làm phiền vương gia lo lắng. Tiểu thư nhà chúng tôi đã không sao, chỉ cần tịnh dưỡng cẩn thận là được ạ."
"Ta đi gặp cô ấy."
"Vương gia."
Tiền Phúc dang tay ngăn lại, "Tiểu thư đã ngủ rồi, mời người... ngày khác lại tới."
Triệu Cảnh Diễm híp mắt, trong không khí có hơi thở của người lạ, mà lại còn hình như là của một người đàn ông toát ra.
Trong phòng khách có người. Hắn vừa đưa ra phán đoán, cơ thể liền động.
Tiền Phúc chỉ cảm thấy trước mắt mình có bóng người lướt qua, khi nhìn lại thì đã không thấy Triệu Cảnh Diễm đâu nữa. Ông giật mình gọi: "Vương gia, xin dừng bước."
Triệu Cảnh Diễm lúc này đã tới cửa phòng, và cũng đã thấy trong phòng khách rộng lớn, dưới ánh nến lập lòe, Cố Lục ngồi ngay ngắn trên ghế, một người đàn ông đang đứng ngay bên cạnh cô, bàn tay của hắn còn đang đặt trên vai cô.
Sáu mắt nhìn nhau, trong ánh mắt ba người đều là sự kinh ngạc.
Là hắn?
Triệu Cảnh Diễm lập tức cảm thấy bên tai ong ong, nhìn chòng chọc vào bàn tay đặt trên vai Cố Thanh Hoàn, mặt đã đen như than.
Đáng chết!
Thịnh Phương thấy người tới không có thiện ý, lập tức đứng chắn trước mặt Thanh Hoàn.
Chỉ một hành động nho nhỏ thôi, lập tức khiến con ngươi Triệu Cảnh Diễm trầm xuống: "Đêm khuya Thanh Hoàn lại hẹn hò với người ta ở đây, thật đúng là có nhã hứng."
Thanh Hoàn không ngờ Triệu Cảnh Diễm sẽ đến đây vào giờ này, cô chầm chậm bước ra từ sau lưng Thịnh Phương, cười lịch sự: "Đình Lâm, đây là nghĩa huynh ta vừa mới kết nghĩa. Đại ca, vị này là Thọ vương."
"Thảo dân bái kiến Thọ vương." Thịnh Phương cung kính ôm quyền hành lễ.
Nghĩa huynh... có thằng ngu mới tin!
Triệu Cảnh Diễm phe phẩy cây quạt, hừ lạnh, nói với vẻ ngạo nghễ: "Miễn lễ." Thanh Hoàn cười dịu dàng: "Đình Lâm nửa đêm đến đây là có việc gì sao?"
Lời này rõ ràng là có ý đuổi người, Triệu Cảnh Diễm liếc Thịnh Phương, đáy lòng dần chua chát.
"Tới thăm cô."
Hắn không hề có ý muốn đi, ngược lại còn nhàn nhã ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn thẳng không hề kiêng dè.
Thanh Hoàn thầm thở dài, cười dịu dàng với Thịnh Phương: "Đêm khuya rồi, Đại ca về trước đi."
Khóe mắt Thịnh Phương thoáng liếc qua người ngồi trên ghế, sau mới gật đầu nói: "Muội muội bảo trọng, ta đi trước đây."
Gọi nhau thân thiết thật đấy, Triệu Cảnh Diễm nghiến răng nghiến lợi, "Khoan đã."
Thịnh Phương dừng bước chân, bình tĩnh hỏi lại: "Vương gia có gì cần dặn dò?"
Triệu Cảnh Diễm híp mắt lại. Người đàn ông trước mắt, mày kiếm môi mỏng, khí thế lạnh lùng, thái độ không kiêu ngạo, cũng không hèn mọn, tuyệt đối không thể chỉ là một tên sơn tặc nhãi nhép được, "Ngươi tên là gì?"
Thịnh Phương không ngờ Thọ vương nhìn hắn cả nửa ngày trời rồi đột nhiên hỏi ra một câu như vậy, bởi vậy thoáng ngẩn người: "Thảo dân Hồ Dũng."
Triệu Cảnh Diễm không bỏ sót cái ngẩn người này, hắn phe phẩy quạt, cười nói: "Cận vệ A Ly của ta thích nhất là đấu võ với người khác. Hôm nay đúng lúc gặp được, vậy thì, hai người đấu thử một trận đi. A Ly!"
Thấy một bóng người bỗng chốc bay tới, ra tay thẳng thừng với mình, Thịnh Phương tránh né không kịp bị đánh trúng một quyền, khí huyết trong người hỗn loạn. Đôi mắt Thịnh Phương lập tức rét lạnh, hai người lao vào nhau.
Một màn này xảy ra chỉ trong nháy mắt, Thanh Hoàn còn chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra thì hai người kia đã phi thân tới trong đình viện, so đấu với nhau.
"Triệu Cảnh Diễm, ngươi đang làm gì vậy?" Cô phẫn nộ gọi cả tên lẫn họ của hắn ra, yếu ớt chạy đuổi theo ra ngoài sân.
Triệu Cảnh Diễm nhếch mép cười, cũng ung dung đi qua.
Thanh Hoàn ôm ngực đau đớn, được Ngân Châm dìu tới trước cửa, "A Ly, dừng tay, không được làm huynh ấy bị thương."
Lời này vừa nói ra, bước chân của Triệu Cảnh Diễm chợt khựng lại, hắn cảm giác có một sự phẫn nộ đang tuồn trào trong tứ kinh bát mạch, khiến hắn cảm giác được cái lạnh lẽo của đêm cuối Xuân.
Bất kể thế nào, hắn và cô cũng được xem là quen biết đã lâu. Tuy không tính là quá thân thiết nhưng trong lòng hắn đã nhận định vương phi tương lai của hắn sẽ không phải là ai khác ngoài cô.
Nhưng đêm nay, cô lại ngang nhiên bảo vệ một tên sơn tặc ngay trước mặt hắn, còn để mặc tên sơn tặc đó đặt tay lên vai mình. Một người cao ngạo như hắn sao có thể không tức giận cho được?
"Chỉ là khởi động tay chân mà thôi, Thanh Hoàn lo lắng gì chứ?" Tức giận đến cực điểm, giọng nói của Triệu Cảnh Diễm trở nên lạnh nhạt hơn.
"Ngươi…"
Thanh Hoàn lập tức quay đầu lại, nào ngờ khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc kia chỉ cách trong gang tấc, bờ môi với đường nét hoàn mỹ xuất hiện ngay trước mắt, hơi thở ấm áp của hắn đã phả lên mặt cô.
Thanh Hoàn đỏ mặt, lui bước về phía sau, nhưng vẫn sốt ruột nói: "Ngươi mau lệnh cho A Ly dừng tay, nếu không hắn sẽ làm huynh ấy bị thương mất."
Cô vừa nói vậy, khuôn mặt của Triệu Cảnh Diễm hoàn toàn đen lại. Hắn che miệng, khẽ ho mấy tiếng, giống như bị nước bọt làm cho sặc vậy.
A Ly nghe tiếng ho của gia liền tranh thủ nhìn về phía hắn.
Chân mày Triệu Cảnh Diễm khẽ nhướng lên. Nhìn ta làm cái gì, mau giở hết công phu thật sự của ngươi ra đánh tên đó cho ta.
Yên tâm đi gia, A Ly đây không có bản lĩnh khác chứ đánh người là thiên hạ vô địch, nhất định sẽ đánh cho mẹ tên này cũng nhận không ra luôn. Thịnh Phương thấy đối phương ra chiêu càng thêm độc ác, khóe miệng hơi nhếch lên.
Muội muội đã đính ước với Thất gia Tưởng phủ, vậy mà nửa đêm rồi Thọ vương này còn bịt mặt đến thăm, có thể nói là cực kỳ không thỏa đáng. Thế nhưng hắn lại còn không biết phân biệt phải trái, ra tay với mình, đúng là đáng hận.
Xem ra cái đám hoàng tử, hoàng tôn này đều như nhau, chỉ biết ỷ thế hiếp người. Trong lòng nghĩ như vậy, Thịnh Phương ra tay cũng càng ác hơn.
Triệu Cảnh Diễm là người nào, thấy người kia thật sự ra chiêu, con ngươi lóe lên, quan sát tỉ mỉ bí quyết võ công của hắn.
Bên tai có gió thổi vù vù, tim Thanh Hoàn đập như điên loạn, cô nóng ruột kêu lên: "Dừng tay, mau dừng tay, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa."
Hai người đang đấu nhau hứng trí bừng bừng, sao có thể nghe được lời khuyên can.
Thanh Hoàn tức giận quá mức, phun ra máu đen.
"Thanh Hoàn…"
"Muội muội…"
Hai bóng người bổ nhào đến bên cạnh cô, một trái một phải đỡ lấy thân hình lảo đảo sắp đổ của cô.
Thanh Hoàn không có tâm trí đâu để bận tâm. Cô lau đi vết máu trên khóe miệng, rồi đẩy tay Triệu Cảnh Diễm ra, nhìn Thịnh Phương từ trên xuống dưới một lượt, sự căng thẳng hiện rõ trên gương mặt cô.
Cổ họng Thịnh Phương nghẹn lại, khuôn mặt anh tuấn hiện lên sự dịu dàng hiếm thấy. Ánh mắt như vậy, cả đời này hắn cũng mới chỉ nhìn thấy trong mắt của mẫu thân mà thôi.
Thịnh Phương vươn tay, khẽ lau đi vết máu nơi khóe môi Cố Thanh Hoàn, sau đó dịu dàng nói: "Ta không sao."
Ánh mắt hai người vừa nhìn nhau liền không dời đi nữa, giống như người trước mắt chính là sinh mệnh của bản thân vậy.
Triệu Cảnh Diễm nhìn đến mức hai mắt cũng rực lửa.
Hắn chưa từng thấy Cố Lục như thế này bao giờ. Rốt cuộc người đàn ông này là ai, tại sao Cố Lục lại quan tâm hắn ta như vậy, hai người bọn họ có quan hệ gì? Hay hắn bị cho mọc sừng rồi...
Những suy nghĩ này vừa hiện ra, Triệu Cảnh Diễm cũng không còn bình tĩnh được nữa.
Nhưng lòng tự tôn của một hoàng tử khiến hắn không thể nào làm gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm hai người một hồi, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.
A Ly thấy chủ tử rời đi, ánh mắt lạnh lùng, hung hăng trừng hai người một cái rồi vội vàng đuổi theo.
M* nó, khốn kiếp, chó chết, dám thông đồng với giai lạ ngay trước mặt gia nhà ta, Lục tiểu thư, A Ly nhìn lầm cô rồi. Hứ!