Hai người rời đi, Tiền Phúc mới bớt hoảng sợ: "Tiểu thư, người sao rồi?"
"Không sao, phun ra được máu tụ nên thoải mái hơn rất nhiều."
Thanh Hoàn dịu dàng nói: "Đại ca, huynh sao rồi?"
Thịnh Phương khẽ nhếch khóe miệng: "Có muội muội che chở, đương nhiên là không sao, chỉ là Thọ vương làm vậy…"
Hắn ta còn chưa nói hết, Thanh Hoàn đã biết Đại ca của mình đang nghĩ gì, cô cười nói: "Đại ca không cần để ý đến hắn. Người này luôn hành sự theo cảm tính, nhưng bên trong lại có ý đồ cả. Huynh hãy đi theo Phúc bá đến Kim phủ gặp một người đi."
"Ai?"
"Con út của Thạch Các Lão, Thạch Dân Uy, giờ đã là sư gia của ta. Thế cục trong triều phức tạp, chỉ có biết người biết ta, hai huynh muội chúng ta mới có thể dễ bề làm việc."
"Người này đáng tin không?" Thịnh Phương có chút kinh ngạc.
"Người đã từng chết một lần, đương nhiên đáng tin." Thanh Hoàn nói chắc chắn.
Một đêm ngồi chờ mệt mỏi rồi lại bị dọa cho hết hồn, lúc này Thanh Hoàn đã thấy uể oải. Sau khi uống thuốc, cô nằm ngả ra giường.
Nguyệt nương đi tới: "Tiểu thư, đã tiễn người đi cả rồi."
Thanh Hoàn khẽ ừ một tiếng.
Nguyệt nương thấy sắc mặt tiểu thư có vẻ mệt mỏi, bà dém chăn gấm lại cho cô, thổi tắt nến rồi đứng dậy định ra ngoài.
"Nguyệt nương."
Giọng nói êm ái từ phía sau vang lên, Nguyệt nương quay đầu lại, cây trâm bạc theo quán tính mà vung một vòng: "Tiểu thư?"
"Tuyệt đối không được để lộ thân phận của Đại ca. Bà nói xem, ta phải làm thế nào mới không khiến Thọ vương sinh lòng hoài nghi?"
Hôm nay, Triệu Cảnh Diễm không để ý đến sự ngăn cản của mình mà vẫn quyết ra tay, mỗi lời nói cử chỉ đều khác hẳn ngày thường, cô không thể để đại ca của mình mạo hiểm, không thể không phòng bị được.
"Tiểu thư cứ nghỉ ngơi trước đi. Đợi Thập bát gia thu xếp ổn thỏa phía bên kia xong, hai huynh muội lại bàn bạc những chuyện này cũng không muộn."
Thanh Hoàn uể oải chớp mắt, khóe miệng cong cong. Sao cô lại quên mất rằng, bản thân cũng đã là người có huynh trưởng.
Thịnh Thập bát, cái tên này nghe thật là hay.
"Bảo Tiền Phúc sáng mai hãy đưa huynh ấy đến mộ phần của Thịnh gia để thắp hương."
"Vâng, tiểu thư."
Nguyệt nương đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của tiểu thư, cằn nhằn: "Nhắc tới cũng lạ, bỗng dưng hôm nay Thọ vương lại không có chút phong độ quân tử nào, vô cùng giống một nam nhân đang ghen tuông mù quáng."
"Ghen tuông?" Thanh Hoàn sửng sốt.
Nguyệt nương trợn trắng mắt, giọng gắt gỏng: "Tiểu thư cũng thấy bình thường phu thê cãi nhau rồi đấy, nếu người phụ nữ liếc nhìn người đàn ông khác, người chồng đều sẽ như vậy đấy."
Thanh Hoàn lẳng lặng mỉm cười. Nếu nói Tưởng Thất gia ghen tuông thì cũng thôi, dù gì cô cũng đã định thân với hắn ta. Nhưng Triệu Cảnh Diễm lấy đâu ra lí do để mà ghen tuông cho được. Hoàn toàn không có dây mơ rễ má gì với nhau cả.
…
Trong thư phòng của Thọ vương, có tiếng cười rất khẽ phát ra từ miệng Tưởng Hoằng Văn.
Một ánh mắt lạnh lẽo liếc thẳng tới, Tưởng Hoằng Văn không có tí chí khí nào, lập tức ngậm miệng lại.
Từ khi hắn ta quen biết Đình Lâm cho tới giờ, chỉ có đàn bà tranh giành tình cảm với nhau vì hắn. Vậy mà hôm nay, hắn tức giận bỏ đi như vậy… có thể nói là chuyện trước nay chưa từng có.
Triệu Cảnh Diễm vỗ bàn, nghiến răng ken két.
Sự cưng chiều, dịu dàng trong ánh mắt của người đàn ông kia nồng đậm đến mức như có thể tích thành nước. Mà ánh mắt Cố Lục nhìn hắn ta cũng ẩn chứa tình cảm sâu sắc.
Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên bốn chữ: gian phu dâm phụ.
Tưởng Hoằng Văn là huynh đệ nhiều năm với hắn, cũng quá hiểu hỉ nộ ái ố của hắn. Bởi vậy, hắn ta không khỏi âm thầm mỉa mai, chỉ là một người đàn ông mến mộ Cố Lục thôi đã khiến cái tên này mất chừng mực. Sau này mình và Cố Lục động phòng hoa chúc…
Tưởng Hoằng Văn lắc đầu thật mạnh, không dám nghĩ tiếp nữa. Vì bảo toàn mạng sống, tốt nhất là hắn ta vẫn nên giữ khoảng cách với Cố Lục, tránh để cho người nào đó lại ghen lồng ghen lộn lên.
"Đình Lâm, ta không hiểu, rốt cuộc đệ đang tức cái gì? Tính ra thì, người nên tức là ta mới đúng chứ."
Triệu Cảnh Diễm im lặng không nói, trong lòng đang sôi trào.
Nói thật, đến chính hắn cũng không biết mình đang tức cái gì. Hắn cũng được coi là một kẻ phong lưu đa tình. Tiểu nha đầu Cố Lục này lại không phải là người xinh đẹp nhất, cũng chẳng phải người dịu dàng nhất mà hắn từng gặp, sao trái tim hắn lại đạp loạn xì ngầu lên thế này?
Ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ, hắn trầm giọng nói: "Vào đi."
Nam tử bước vào mày kiếm mắt sáng, trên người toát ra cảm giác lạnh lẽo, đó chính là A Ly.
"Bẩm gia, Tiền Phúc đưa người nọ đến Kim phủ, khoảng một canh giờ sau người nọ mới rời khỏi."
"Đi đâu?"
"Bẩm gia, lên núi Vương Ngạn."
Ánh mắt Tưởng Hoằng Văn trở nên lạnh lùng: "Đưa tới cả Kim phủ rồi, xem ra quan hệ giữa người này và Cố Lục không đơn giản đâu."
"Đâu chỉ không đơn giản."
Triệu Cảnh Diễm bình tĩnh lại, đột nhiên nói ra: "Ta ra tay cũng là để thăm dò thử. Công phu của người này không thấp hơn hai người ta và huynh. Nếu ta không nhìn lầm, hắn đã dùng công phu của Thịnh gia.
Tưởng Hoằng Văn đột nhiên giật mình: "Đình Lâm, đệ còn nhớ trận hai mươi mốt người trên núi Vương Ngạn ngày ấy không, Tuyệt tử trận."
Hắn ta vừa nói ra, trong phòng bỗng nhiên im phăng phắc.
Triệu Cảnh Diễm như nghe được tiếng tim đập của mình trong bầu không khí ngột ngạt này.
Tuyệt tử trận, tên như ý nghĩa, chính là trận pháp chết chung cùng kẻ địch. Trận pháp này do tổ tiên của Thịnh gia sáng tạo ra, bởi vì nó vô cùng khốc liệt, cho nên chỉ có người của Thịnh gia biết.
Mẹ ruột mất sớm, phụ hoàng giao hắn cho Lục Hoàng hậu nuôi nấng. Mặc dù Lục Hoàng hậu một lòng vì hắn, nhưng người còn phải lo quản lý lục cung, bề bộn vô cùng, sẽ có những lúc người không thể chăm lo tới nơi tới chốn cho hắn được.
Mùa Hạ năm ấy hắn vừa tròn năm tuổi, chơi đuổi bắt trong Ngự Hoa Viên cùng các cung nữ và thái giám. Hắn trốn ở phía trên hòn non bộ, ngay lúc âm thầm cảm thấy may mắn vì không ai tìm thấy mình thì đột nhiên một cánh tay màu đen xuất hiện từ sau lưng, đẩy hắn ngã xuống.
May sao hòn non bộ cũng không cao, hắn chỉ bị rách da với chảy ít máu ở đầu, không ảnh hưởng đến tính mạng. Chính vì chuyện này mà Lục Hoàng hậu sợ đến mức hồn bay phách lạc, chỉ ba ngày sau đã ngầm giao hắn cho người của Thịnh gia để luyện tập công phu tự vệ.
Đương nhiên hắn không đồng ý. Tập võ mệt như vậy, hắn lại là hoàng tử, bên cạnh lúc nào cũng có một đống thị vệ, hắn thèm vào mà tự đi rước cái khổ cái mệt vào người.
Nhân lúc lão tổ tông tiến cung thăm hỏi, hắn lập tức nhào vào lòng người gào khóc. Lão tổ tông sợ nhất là hắn khóc, nhất định sẽ nói đỡ vài câu cho hắn trước mặt Hoàng hậu.
Ai ngờ lão tổ tông không hề chiều theo ý hắn như ngày trước nữa, người nghiêm giọng giảng giải cho hắn: "Hoàng thượng giao người cho Hoàng hậu, nếu người có mệnh hệ gì, Hoàng hậu khó tránh mang tội, nhẹ thì thất tín với Hoàng đế, nặng thì khó giữ được hậu vị. Hậu cung gắn liền với triều đình, sao có thể bởi vì người sợ khổ, sợ mệt mà khiến triều đình nảy sinh rối loạn."
Hắn như hiểu ra, lại cũng như không hiểu, chỉ thầm nghĩ, nếu phải chịu tội cũng không thể chỉ một mình hắn, phải kéo biểu ca Hoằng Văn xuống nước cùng mới được. Có người làm bạn, hắn cũng không quá cô đơn.
Cứ như vậy, hắn và Tưởng Hoằng Văn âm thầm bái Thịnh Tông làm thầy.
Ba tháng sau hắn mới biết, cú ngã đó đúng vào lúc phụ hoàng muốn lập Thái tử. Nếu như hắn có chuyện gì bất trắc, Lục Hoàng hậu có mọc thêm mười cái miệng cũng khó giải thích rõ ràng, chắc chắn sẽ làm mất lòng tin của Hoàng thượng. Như vậy, có lẽ vị trí Thái tử sẽ rơi vào tay kẻ khác.
Chính vì chuyện này, dù hắn còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã hiểu được một đạo lý, trong cung ma quỷ nhiều như rừng. Nếu hắn không thể tự bảo vệ mình, ắt sẽ liên lụy đến Lục Hoàng hậu, người luôn coi hắn như con ruột, còn có cả huynh trưởng, người luôn yêu thương hắn nhất trên đời nữa.
Thịnh gia là gia tộc luyện võ nổi tiếng khắp thiên hạ, trong đó thế hệ của sư phụ Thịnh Tông là thế hệ chú trọng tập võ nhất. Sư phụ đứng thứ ba trong thế hệ này của Thịnh gia. Bề ngoài trông người có vẻ vô cùng tầm thường, nhưng bên trong lại có càn khôn, văn thao võ lược không thua kém gì Đại tướng quân Thịnh Thanh.
Sư phụ không vì bọn họ một người là hoàng tử, một người là công tử thế gia mà nương tay, ngược lại người còn vô cùng nghiêm khắc, đánh phạt cũng là chuyện thường như cơm bữa.
Chính vì sự nghiêm khắc này mới đào tạo ra được hai người có võ nghệ cực giỏi như bọn họ. Cũng từ đó, đám ma quỷ trong cung không còn ai có thể làm hại hắn nữa.
Hắn dần lớn lên, ngoài công phu quyền cước ra, sư phụ còn truyền thụ cho bọn hắn phương pháp dụng binh, Tuyệt tử trận cũng là thứ bọn họ được truyền thụ khi đó.
Hắn vẫn nhớ kỹ lần đầu tiên chứng kiến trận thế này, hắn đã kinh ngạc hỏi người: "Sao phải lấy cái chết đổi cái chết?"
Sư phụ thản nhiên nhìn hắn, giọng điệu lại có chút bi thương.
"Con cái của Thịnh gia, tất đều là nam tử hán, không sợ chôn xương ở Thanh Sơn, chỉ sợ vô tình rơi vào tay kẻ địch. Con người đều có nhược điểm, người của Thịnh gia cũng không ngoại lệ. Vì đảm bảo danh tiếng trong sạch cho Thịnh gia, chỉ có thể dùng cái chết đổi lấy cái chết. Người chết sẽ không đầu hàng địch, phản lại nước nhà."
Nghĩ đến đây, Triệu Cảnh Diễm hơi rối bời.
Sáu năm trước, Thịnh gia đã bị diệt vong, đến cả đứa trẻ con ba tuổi cũng không thoát khỏi cái chết, chẳng lẽ vẫn còn một con cá lọt lưới?
Người này là ai?
Ánh nến chập chờn, hắt lên gương mặt của hắn, để lại một vệt tối âm u mờ ảo. Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của Tưởng Hoằng Văn.
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, đi tới trước giá sách, tay lướt qua một hàng, tìm ra một quyển "Xuân Thu", lôi từ trong đó mấy tờ giấy hơi ố vàng ra.
"Danh sách của Thịnh gia, sao đệ lại có nó?" Tưởng Hoằng Văn giật mình sợ hãi.
Triệu Cảnh Diễm nghe vậy, cười lạnh một tiếng: "Thịnh gia bị chém, Tô Tử Ngữ là người giám sát, ta thì bị cấm túc, chỉ có thể lệnh cho A Ly âm thầm đứng lẫn trong đám đông, đưa tiễn sư phụ một đoạn đường. Trong lòng ta thật sự mong mỏi một người trong Thịnh gia chạy trốn được. Huynh xem trên này đi…" Tưởng Hoằng Văn mở ra, sau mỗi một cái tên đều dùng bút đỏ khoanh lại, cũng có nghĩa là không có ai chạy trốn.
Triệu Cảnh Diễm quay lưng lại, nhìn sắc trời tối đen như mực ngoài cửa sổ: "Nhất định là Cố Lục biết thân phận của hắn."
"Đệ có ý gì?"
Triệu Cảnh Diễm quay người lại cười nhạt: "Ý ta là, với sự thông minh của Cố Lục, nhất định sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng. Ta muốn nghe lời phủ nhận của cô ấy."
"Nhưng ngộ nhỡ…" Dù chỉ nói một nửa, Tưởng Hoằng Văn biết hắn nghe vẫn hiểu.
Triệu Cảnh Diễm khẽ nhíu mày: "Không có ngộ nhỡ, kiếp này Cố Lục chỉ có thể đứng bên cạnh ta."
Tưởng Hoằng Văn ngước mắt nhìn thẳng vào Triệu Cảnh Diễm: "Đừng tự tin như vậy, ánh mắt của người ta nhìn đệ trong veo, trong lòng căn bản không có đệ đâu. Ta cảm thấy… vẫn nên để ta đi gặp cô ấy thì ổn thỏa hơn."
Trong lòng Triệu Cảnh Diễm hơi dậy sóng, hắn hít sâu một hơi, nói với hàm ý sâu xa: "Nếu đã là chiêu an, không có chiêu (trong chiêu hàng) thì lấy đâu ra an (trong an bài, bố trí công việc, nơi ăn chốn ở). Bản vương bị cấm túc không thể ra ngoài, việc này chỉ có thể làm phiền biểu ca đi một chuyến rồi."
…
Tờ mờ sáng.
Thịnh Phương lặng lẽ quay về núi.
Hai mươi huynh đệ vây quanh lại, người đầu tiên mở miệng là Triệu Khang, ánh mắt lo lắng: "Lão đại, chuyện thế nào rồi."
Thịnh Phương im lặng một lúc rồi rút trường kiếm trong tay ra, cầm tấm vải từ tốn lau chùi. Động tác của hắn ta rất nhẹ nhàng, giống như thứ cầm trong tay không phải là kiếm mà là bàn tay ngọc ngà của người yêu.
Mọi người không hiểu, ánh mắt đều tập trung nhìn mặt hắn.
Thịnh Phương ngẩng đầu, nói: "Ta nhận cô ấy làm muội muội."
"Hả, lão đại, chẳng lẽ huynh để ý người ta rồi?"
"Lão đại, huynh muốn làm con rể nhà giàu sao?"
"Lão đại, cô gái đó đúng thật xinh đẹp, chỉ có điều hơi nhỏ."
Mọi người cười ầm lên, trái một câu phải một câu, không khí căng thẳng đã bay biến mất.
Thịnh Phương cười nói: "Muội muội này của ta cũng không phải người tầm thường, muội ấy chính là Kim thần y nổi tiếng Giang Nam. Khánh Phong Đường, Vạn Hoa Lâu đều là sản nghiệp của muội ấy. Muội ấy nói, nếu huynh đệ chúng ta có thể làm một việc cho muội ấy, tương lai ắt sẽ có báo đáp hậu hĩnh."
Trong mái nhà tranh đơn sơ bỗng trở nên im lặng như tờ.