Thanh Hoàn lấy ngọc bội hình hoa sen từ trong cổ áo ra, đặt vào tay Thịnh Phương, "Vật về với chủ cũ."
Thịnh Phương siết chặt miếng ngọc bội còn mang theo hơi ấm, hắn ta cười đứng dậy, bước đến trước mặt cô rồi đeo ngọc bội vào cổ cô, "Muội giữ nó giúp ta. Đợi đến ngày ta báo được thù cho phụ thân rồi muội hãy trả lại cho ta."
Thanh Hoàn cũng không khước từ, cười tinh nghịch: "Huynh định báo thù thế nào?"
Thịnh Phương nghiêm mặt: "Nếu muội đã hỏi thì ta cũng không giấu nữa. Không biết muội có từng nghe qua về Giang Nam Hội hay chưa?"
Con ngươi Thanh Hoàn chợt u ám. Cô từng nghe Trần Bình nhắc đến Giang Nam Hội, đó là một tổ chức sát thủ, chuyên nhận người tiền tài, giúp người tiêu tai.
"Huynh gia nhập Giang Nam hội?"
Thịnh Phương gật đầu, kể lại: "Sau khi Thịnh gia xảy ra chuyện, mẫu thân nghe tin thủ cấp của phụ thân bị treo trên cửa thành thì đau khổ không thiết sống nữa. Người lấy hết tài sản mà mình tích góp được, tìm đến Giang Nam Hội, cầu xin bọn họ trộm thủ cấp của phụ thân về."
Thanh Hoàn bất giác nhìn Tiền Phúc, bên tai vang lên tiếng ong ong.
"Giang Nam Hội nhận vụ này. Một tháng sau họ đã đem thủ cấp của phụ thân giao tới tay mẫu thân. Mẫu thân nhìn thấy thì phun ra một ngụm máu, ngất xỉu tại chỗ. Chỉ vẻn vẹn ba tháng sau, người đã qua đời."
Thịnh Phương ngẩng đầu lên, kìm nén bi thương để kể tiếp: "Trước lúc lâm chung, mẫu thân muốn ta thề với trời, đời này bất kể như thế nào cũng phải báo thù cho phụ thân và Thịnh gia, người nói phụ thân bị oan."
Một dòng nước nóng hổi chảy ra khỏi khóe mắt hắn, Thanh Hoàn không muốn lau đi, cứ mặc cho nó rơi xuống.
Đáng thương thay, quả phụ kia ngay cả cổng của Thịnh gia còn chưa từng bước vào, vậy mà trước lúc chết vẫn đem cừu hận của Thịnh gia đặt lên vai đứa con trai duy nhất của mình. Mà những thế gia từng nhận ân huệ của Thịnh gia thì kẻ nào kể nấy lại hận không thể bỏ giá xuống giếng.
Thịnh Phương nhìn cô, cười khổ nói tiếp: "Cho dù mẫu thân không nói thì thù này ta cũng phải báo."
"Tại sao?" Thanh Hoàn thống khổ.
"Bởi vì phụ thân đã nói, ta tên là Thịnh Phương, tự Dật Văn, xếp thứ mười tám trong gia tộc, là con trai thứ năm của người."
Thịnh Phương bình tĩnh như không: "Phụ thân của ta là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, là Trấn Bắc Tướng quân. Ta không tin người sẽ là loạn thần tặc tử, sẽ dấy binh làm phản. Cho nên thù này, người làm con trai như ta, tất phải báo cho người."
Nước mắt Thanh Hoàn rơi như mưa, nghẹn ngào: "Gia nhập Giang Nam Hội, là bước đầu tiên để huynh báo thù sao?"
"Không sai."
Thịnh Phương rũ mắt, giọng trầm xuống: "Ta không quyền không thế, thân phận thật sự lại không thể để lộ. Giang Nam Hội hành nghề giết người, tai mắt có rất nhiều. Chỉ có gia nhập vào đó ta mới có cơ hội kết giao các anh hào, dò la chuyện năm xưa."
Thanh Hoàn ngẫm nghĩ, nói: "Bây giờ thì sao?"
Sắc mặt Thịnh Phương chợt u ám.
Không phải ai cũng có năng lực để làm sát thủ. Sau khi gia nhập Giang Nam Hội, hắn đã phải bắt đầu từ một kẻ vô danh tiểu tốt, bưng trà rót nước, trải giường gập chăn cho người ta, đồng thời âm thầm học hỏi từng chiêu từng thức của những sát thủ hàng đầu. Những chiêu thức này không hề hoa mỹ, nhưng lại có hiệu quả lớn nhất.
Muốn trở nên nổi bất ở đây thì chỉ có thể dựa vào thực lực thực sự. Một sát thủ không có thực lực thì cho dù nhận nhiệm vụ cũng chỉ là đi tìm chết.
Hắn tốn ba năm, rốt cuộc cũng đánh bại được chủ tử của mình, trở thành một phân đà chủ của Giang Nam hội. Cả Giang Nam hội gồm mấy trăm người, nhưng chỉ có ba đà chủ, có thể thấy sự tàn khốc của cuộc cạnh tranh này không kém gì địa ngục.
Hai năm sau đó, trong mỗi lần thi hành nhiệm vụ, hắn ta lại lôi kéo những huynh đệ có thân thủ tốt nhất, chính trực nhất, nghĩa khí nhất trong Giang Nam Hội. Hắn cùng bọn họ vào sinh ra tử, hoạn nạn có nhau.
Đường ca của mình không phải sơn tặc mà là một sát thủ. Thanh Hoàn nghe xong, không khỏi ngây ngẩn, "Bây giờ huynh vẫn thuộc Giang Nam Hội?"
Trong mắt Thịnh Phương dâng lên ý cười: "Còn nhớ lần ta bị thương một năm trước không?"
Thanh Hoàn gật đầu: "Muội phải mất rất nhiều sức lực mới cứu được huynh từ Quỷ Môn Quan trở về đấy."
"Giang Nam Hội có một câu nói là, vào Giang Nam là bước vào địa ngục. Cũng tức là trừ phi ngươi chết, cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc thoát khỏi. Ta là con trai của Thịnh gia, tuyệt đối không thể làm sát thủ cả đời được. Cho nên ta tuyên chiến với đường chủ."
Thanh Hoàn giật mình sợ hãi.
"Nếu thắng, ta đưa hai mươi huynh đệ đi. Nếu thua, ta sẽ chôn thây tại Giang Nam."
Thịnh Phương nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Thanh Hoàn lại rất nặng nề. Cô tận mắt nhìn thấy vết thương trên người huynh ấy, mỗi một đao đều sâu tận xương cốt.
Cô khẽ thở dài, "Còn may, huynh thắng rồi."
Thịnh Phương lắc đầu, "Đúng là thắng nhưng đối phương lại lật lọng, bắt đi một huynh đệ của ta."
"Ba vạn lượng là để cứu người đó sao?"
Thịnh Phương cười khổ: "Đâu chỉ là ba vạn, là ba mươi vạn."
Một người huynh đệ không quan trọng cũng khiến hắn không tiếc thân mình mà rời đi, hơn nữa còn phải đem ngọc bội của Thịnh gia ra để thế chấp. Thanh Hoàn thấy buồn thương, ánh mắt cũng trở nên phức tạp, dường như cô đã nhìn ra được dụng ý của hắn.
"Huynh muốn dùng hai mươi người này để hành thích Hoàng đế."
Thịnh Phương giật mình, "Làm sao muội biết được?"
"Trong một lần say rượu, phụ thân từng nói với muội, Thịnh gia có một trận pháp gọi là Tuyệt tử trận, trận pháp do hai mươi mốt người tạo thành. Đội hình mà huynh dàn ra lúc đối kháng với Cấm Vệ Quân trên núi chính là Tuyệt tử trận."
Thịnh Phương hoảng hốt. Cô ấy thật sự là một hồn ma, bởi Tuyệt tử trận này chỉ có người của Thịnh gia mới biết được.
Thịnh Phương thành thật gật đầu: "Muội nói không sai. Muốn luyện tập thuần thục trận pháp này cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Hai mươi mốt người hòa làm một mới có thể một kích trí mạng. Cho nên suốt một năm nay, ta đều ẩn mình ở núi Vương Ngạn, khổ luyện Tuyệt tử trận, lúc nhàn rỗi cũng giết một số tên sơn tặc."
Thanh Hoàn bừng tỉnh. Thì ra sáu năm nay, huynh ấy chỉ tập trung công sức đi tìm thêm hai mươi người có thân thủ giỏi là để luyện thành Tuyệt tử trận, hành thích Hoàng đế, báo thù cho Thịnh gia.
Chàng thiếu niên ngang tàng của chín năm trước bây giờ đã trở thành một người đàn ông chính trực, sự kiên trì này khiến cho Thanh Hoàn xúc động không thôi.
"Biểu ca, sáu năm nay, muội cũng giống như huynh, chỉ làm một việc duy nhất, huynh có muốn nghe không?"
Thịnh Phương đã đè nén biết bao sự tò mò, chỉ chờ được Thanh Hoàn giải thích những nghi hoặc của mình. Hắn mím môi gật đầu.
Ánh mắt sáng lấp lánh, Thanh Hoàn phất tay, cười híp mắt chỉ về phía Tiền Phúc.
Tiền Phúc bước lên phía trước, kể hết những việc mà tiểu thư đã làm trong sáu năm nay, cũng như những chuyện lúc ở Tưởng gia cho hắn nghe.
Thời gian thấm thoát trôi qua, nét mặt của Thịnh Phương càng lúc càng trở nên nặng nề. Nếu như nói sáu năm nay, bản thân hắn là tính mạng kề bên mũi dao, vậy sáu năm nay của Thanh Hoàn chính là đi trên mũi kiếm, mỗi một bước lại như đạp trên phiến băng mỏng.
Dưới ánh nến, thiếu nữ trước mặt hắn có mái tóc đen, vận đồ trắng, vóc người nhỏ nhắn, yếu ớt, mi mắt rũ xuống che đi con ngươi linh động, trông cô an tĩnh hệt như một bức tranh.
Hắn không tài nào tưởng tượng được, một cô gái khuê các đã làm thế nào để tạo nên được một khoảng trời rộng lớn thế này.
Thịnh Phương thấy tim mình như bị bóp nghẹt, xúc động nói: "Tất cả những điều mà muội đã làm, huynh đúng là không thể nào sánh bằng."
Thanh Hoàn lắc đầu, cười nói. "Huynh cần gì phải xem nhẹ bản thân, huynh có tính toán của huynh, muội có suy nghĩ của muội."
Thịnh Phương hỏi cô: "Muội suy nghĩ gì?"
Thanh Hoàn nhàn nhã chống cằm, nhìn Tiền Phúc, rồi lại nhìn khuôn mặt của Thịnh Phương.
"Biểu ca, giết Hoàng đế chỉ có thể là có ân báo ân, có oán báo oán, đạt được sự vui sướng nhất thời. Mà muội thì muốn làm sáng tỏ án oan của hai nhà Tiền, Thịnh, để thiên hạ trả lại sự công bằng cho chúng ta."
Câu nói này tựa như một cái búa giáng thẳng vào trái tim Thịnh Phương, đôi mắt hắn ta đỏ bừng lên. So với những gì mà muội ấy làm thì kế hoạch của hắn ta rõ ràng thiển cận hơn quá nhiều.
"Biểu muội, công bằng này cần đòi như thế nào?"
Thanh Hoàn nhìn vào mắt hắn, nói từng câu từng chữ: "Phò tá Thọ vương lên ngôi, điều tra lại vụ án năm đó, để Tân đế chiêu cáo thiên hạ, tế những oan hồn đã khuất."
Mặc dù đã sang tháng Tư, nhưng Thịnh Phương lại cảm thấy lạnh lẽo. Lúc còn ở nơi thâm sơn cùng cốc, gió tuyết bão bùng, vậy mà hắn cũng chưa từng có loại cảm giác này.
Thanh Hoàn đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, cười như không, "Biểu ca, huynh hãy giúp muội."
Thịnh Phương trầm mặc một lúc lâu.
Tiền Phúc thấy vậy thì quỳ xuống đất, "Tiểu thư đã điều tra ra được, trước khi xảy ra hỏa hoạn, người trong Tiền phủ đều bị một kiếm giết chết, người của Thịnh gia thì bị người bỏ thuốc vào giếng nước trong phủ nên không một ai thoát được."
Sự hận thù dâng trào, Thịnh Phương kinh hãi.
Thì ra hai nhà Tiền, Thịnh đều bị ám toán trước khi hoàn toàn diệt vong, chẳng trách biểu muội Thanh Hoàn lại muốn đòi lại công bằng cho hai nhà.
Thịnh Phương cầm lấy tay Thanh Hoàn, nghiêm nghị hỏi: "Là thật sao?"
Thanh Hoàn nhìn thẳng vào hắn, không hề sợ hãi nói: "Hoàn toàn là thật."
Thịnh Phương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đôi môi khẽ mở, nhưng rồi một câu cũng không nói ra được, chỉ gật mạnh đầu.
Lời hứa của quân tử nặng tựa ngàn vàng, Thanh Hoàn nở nụ cười.
"Biểu ca, Phúc bá là người đi theo tổ phụ, y thuật rất giỏi. Năm đó chính ông ấy đã mang theo phần lớn gia sản của Tiền gia, ngàn dặm xa xôi đến phương Nam báo tin."
Thịnh Phương chấn động, liền đỡ Tiền Phúc đứng dậy, thấp giọng nói: "Phúc bá, mấy năm nay khiến bá phải chịu khổ rồi."
Phúc bá vừa nghe tiếng gọi này, mắt rưng rưng nói: "Thập bát gia, lão nô thỉnh an người."
Một tiếng "Thập bát gia", khiến Thịnh Phương xúc động, hắn giữ lấy Tiền Phúc, không để ông quỳ xuống, "Không được, Phúc bá không được."
Thanh Hoàn mỉm cười: "Bên cạnh muội còn có Nguyệt nương, bà ấy là Đại nha hoàn bên cạnh di mẫu, sau này ta sẽ để huynh gặp bà ấy. Đây chính là hai người thân thiết nhất của ta, cũng sẽ là người thân nhất của huynh." Đôi mắt Thịnh Phương sáng lấp lánh, hắn chỉ khẽ đáp một tiếng, trong lòng lại như sóng cuộn biển trào. Mấy nay năm hắn cô độc một thân một mình, chưa từng nghĩ rằng bản thân vẫn còn người thân đang sống trên cõi đời này. Không ngờ...
Bỗng nhớ tới điều gì đó, hắn móc ở trong ngực ra một khối vải đen, cẩn thận mở ra.
"Thanh Hoàn, muội nhìn xem đây là gì?"
Thanh Hoàn cầm lấy khối vải đen, cảm thấy khô ráp lại có chút cứng, khi nhìn kĩ đồ vật bên trong, cô chấn động, lập tức che lại.
Đây là một khối kim ấn hình vuông, móc treo hình con rùa, dây treo ấn màu đỏ, trên bề mặt thì khắc hình con rồng sinh động như thật, dưới đáy khắc bốn chữ "Thái tử kim ấn" bằng thể chữ Tiểu triện.
"Vật... vật này từ đâu mà có?" Thanh Hoàn cắn răng hỏi.
Thịnh Phương trả lời: "Muội có còn nhớ cận vệ Thanh Mộc bên cạnh phụ thân ta không?"
Thanh Hoàn gật đầu. Trong đầu cô cũng hiện ra hình dáng của một người, lưng dài vai rộng, mình đồng da sắt, đôi mắt sáng có thần, khi nhìn người khác còn mang theo sát khí.
Thế nhân đều biết Đại tướng quân Thịnh Thanh hai hộ vệ thân cận, một người là Thanh Mộc, một người là Xích Hỏa. Hai người anh dũng thiện chiến, lại hết sức trung thành, là hai cánh tay trái phải của tướng quân. Họ cũng bỏ mạng trong cuộc tàn sát năm đó.
Thịnh Phương đau đớn nhắm mắt lại, nói: "Muội à, Thanh Mộc không hề chết trên chiến trường, ông ấy đã chết ngay trong lòng ta."
Tay Thanh Hoàn run rẩy, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch.