QUÂN SINH TA CHƯA SINH
Chu thị khẽ ho một tiếng:
"Ngươi cũng biết, từ khi nhị phòng vào Kinh, đại phòng chúng ta liền mất đi tiếng nói. Lần này người đàn ông của ngươi và Nhị thiếu gia đều không thi đậu. Theo như tính tình của nhị phòng thì chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mà cười chê một trận.
Quản thị cúi mặt, thầm oán hận trong lòng.
Người đàn ông của cô ta học hành ra sao, cô ta hiểu rất rõ. Cái gì mà hồng tụ thiêm hương*, tất cả đều chỉ là phân chó thúi hoắc.
(*) Hồng tụ thiêm hương: Ý chỉ những người con gái trẻ có nhan sắc, sau để chỉ thư sinh thời xưa học tập thường có người đẹp ở bên cạnh để mài mực, dâng trà,…
Có một hôm Quản thị lệnh cho nhà bếp nấu cháo hạt đào mang tới thư phòng. Khi vừa vén rèm lên thì cô ta đã nhìn thấy ba cơ thể trắng nõn đang quấn chặt lấy nhau, rõ ràng là không thể chấp nhận được. Giữa ban ngày ban mặt lại làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy thì còn học hành cái nỗi gì.
Chu thị thấy Quản thị cúi đầu không nói gì liền nói tiếp:
"Ngươi là một người thông minh, nên đồng lòng với ai thì ngươi cũng phải tự mình biết rõ. Đại phòng của chúng ta có tương lai thì ta và ngươi cũng sẽ có tương lai, đại phòng mà không hay thì ta và người đều khó sống."
Quản thị nghe mà cảm thấy sợ hãi, vội vàng quỳ xuống:
"Đại nãi nãi yên tâm, con dâu phân rõ được tốt xấu, trước giờ luôn một lòng hướng về Đại nãi nãi."
"Tốt lắm."
Chu thị khẽ nhoẻn miệng cười nói:
"Mẹ chồng nàng dâu chúng ta đã đồng lòng như vậy thì có vài chuyện ta cũng sẽ nói thẳng. Ta muốn kêu kẻ ở bên ngoài kia của lão gia về, ngươi coi dùng cách nào là thích hợp nhắt?"
Dù Quản thị có thông minh đến mấy cũng không thể ngờ Chu thị gọi bản thân tới với mục đích nói ra chuyện này.
Cô ta nghe tim mình đập thình thịch, cảm giác mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng.
Chu thị tiếp tục nói khẽ, mặc kệ cô ta đang suy nghĩ:
"Ta ấy à, tuổi mỗi năm một cao, có những việc nhìn rất thoáng nhưng có nhiều việc lại không, chỉ đành phải xem một thiếu nãi nãi như ngươi sẽ làm thế nào thôi."
Câu nói đầy hàm ý này chẳng khác gì tiếng sét đánh ngang tai. Quản thị bị dọa tới mức hồn bay phách tán, cơ thể mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.
Tát một cái rồi thưởng cho một viên kẹo. Ánh mắt Chu thị cực kỳ lạnh lùng, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng:
"Gọi người về cũng là vì muốn tốt cho các ngươi. Nhỡ đâu ả tiện nhân đó sinh ra một thằng bé thật thì Đại gia nỡ lòng nào để người ta lưu lạc đầu đường xó chợ, nhất định sẽ kêu nhận tổ quy tông. Mà Cố phủ cũng chỉ có tí gia sản."
Quản thị như bị dội nước đá, không nói được một lời nào.
Chu thị liếc nhìn cô ta, đánh ra đòn cuối cùng:
"Chỉ cần ngươi đưa được người vào, hai ta đồng tâm hiệp lực khiến ả ta thất sủng. Ta sẽ mắt nhắm mắt mở làm một người đần độn."
Nắng ấm ngày xuân xuyên qua song cửa, chiếu rọi lên cơ thể của Quản thị. Nhưng cô ta lại không cảm nhận được một chút ấm áp nào, mà chỉ nghe được tiếng gió bấc gào thét bên tai.
Ngày này cuối cùng cũng tới rồi!
Cô ta xuất thân con nhà danh môn vọng tộc của phủ Tế Nam. Phụ thân theo học Thạch Các Lão, sau rồi làm quan tri phủ của phủ Tế Nam.
Mặc dù chức quan tri phủ không cao nhưng là quan phủ một phương nên được hối lộ khá nhiều. Phụ thân và Đại gia cùng theo học một thầy, dó có mối quan hệ đồng môn nên tình cảm cũng không hời hợt. Hơn nữa, hai phủ có địa vị tương xứng, con trai con gái bằng tuổi, bởi vậy trong một lần nói đùa, đã quyết cho đính hôn từ bé.
Nào ngờ trước ngày đại hôn, trong Kinh thành xảy ra biến cố, phụ thân bị liên lụy bởi Thạch Các Lão, chức quan bị đe dọa.
Phụ thân đang định vào thành tìm kiếm trợ giúp, dò hỏi khắp nơi thì có một người đàn ông tới phủ.
Đêm hôm đó, cô thương phụ thân suốt ngày lo lắng, ủ rũ nên đã dặn nhà bếp nấu canh gà mà ông thích ăn nhất rồi đích thân bưng tới thư phòng.
Vừa đi tới sân, cô ta đã thấy cửa thư phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông bước ra từ bên trong. Người đó mặc bộ cẩm bào màu đỏ, khuôn mặt tuấn lãng, có phần âm trầm. Ánh trăng chiếu rọi lên cơ thể người đó, khiến cô ta bỗng cảm thấy ông ta trông thật đĩnh đạc.
Lúc này cô ta mới biết, người đó chính là cha chồng tương lai của mình. Trên đường vào Kinh, trùng hợp đi ngang qua phủ Tế Nam nên ông ta mới rẽ vào.
Trong cơn phong ba bão táp, cuối cùng gia tộc cô cũng không gặp chuyện gì, cô được gả vào Cố gia.
Trong đêm tân hôn, cô ta và Tử Huyên hành lễ vợ chồng. Kẻ thiếu niên lỗ mãng chỉ quan tâm tới nhu cầu sung sướng của bản thân chứ nào có để tâm tới cảm nhận của cô ta, bởi vậy khiến cô ta như muốn chết đi sống lại, đau đớn vô cùng. Từ đó, cô ta rất sợ chuyện phòng the.
Tử Huyên thấy cô ta ngây ngốc, lại không giỏi lấy lòng nên sau ba tháng đã chẳng còn chút cảm giác nào. Hắn ta làm loạn với một nha đầu ngay trong thư phòng.
Cô ta thấy người đàn ông của mình bạc tình bạc nghĩa, trong lòng buồn khổ nhưng lại không muốn để người khác nhận thấy nên thường đi tản bộ trong vườn vào ban đêm. Đêm đó trăng tròn sáng tỏ, cô ta nhớ tới phụ mẫu, huynh đệ ở phủ Tề Nam phủ, không nhịn được mà rơi nước mắt. Một bóng hình cao lớn bỗng xuất hiện trước mặt cô, đưa cho cô ta một chiếc khăn gấm.
Cô ta ngước mắt nhìn. Đó chính là người đàn ông kia. Quản thị kinh ngạc, đang định lùi bước bỏ chạy thì không ngờ bị ông ta ngăn lại.
Chưa đợi Quản thị dừng bước, ông ta đã chạm nhẹ lên khóe mắt cô ta, nhẹ nhàng lau nước mắt. Cô ta như bị sét đánh, vội vã bỏ chạy, nhưng do quá hoảng loạn nên giẫm phải làn váy, ngã trẹo chân, đau tới mức không nhúc nhích được.
Nước mắt rơi như mưa, cô ta vừa xấu hổ, vừa oán hận, vừa thương xót lại vừa đau đớn.
Người đàn ông cũng không nói gì, đột nhiên bế cô ta lên, bước nhanh vào trong viện, đặt cô ta xuống giường rồi cởi giày, xoa bóp chân cho cô ta.
Ngay lúc Quản thi vừa xấu hổ vừa tức giận thì đôi môi ấm áp của người đàn ông hôn lên bàn chân cô, ngậm lấy ngón chân trắng như ngọc của Quản thị rồi cắn nhẹ.
Khí nóng trào dâng trong cơ thể. Quản thị bất giác rên khẽ một tiếng, người mềm nhũn, không còn chút sức lực.
Sau đó cô ta mới biết, người đàn ông này đã rung động ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ở phủ Tế Nam.
Quân sinh ra ta chưa sinh, ta sinh quân đã già.
Ông ta nói, cô ta là nghiệt duyên của mình. Luân lý cương thường, phụ từ tử hiếu đều không có tác dụng gì ở đây nữa… Ông ta chỉ muốn có cô ta mà thôi…
Quản thị đi ra khỏi viện trong bộ dạng thẫn thờ. Trái tim hoang mang tột cùng. Đột nhiên cô ta lảo đảo, nha hoàn Lan Nhi vội vàng đỡ lấy:
"Thiếu nãi nãi, người cẩn thận phía dưới chân."
Quản thị rùng mình. Nhìn thấy Lan Nhi, cô ta cười thê thảm, nói nhỏ:
"Lan Nhi, ta không sống nổi nữa rồi."
Lan Nhi sợ tới mức hồn bay phách tán.
…
"Mẫu thân, người tìm con?"
Thanh Hoàn dùng giọng nhẹ nhàng, khuôn mặt tỏ vẻ ngây thơ. "Đứa bé ngoan, mau tới đây, mau tới bên cạnh mẫu thân."
Hoa Dương vẫy tay thân thiện.
Thanh Hoàn nhìn quanh một lượt, từ từ đi tới, ngồi lên mép ghế.
Hoa Dương túm lấy tay cô, xoa nhẹ nhàng:
"Con của ta, vừa rồi có tin truyền tới. Lục gia của Tương phủ đậu rồi. Lão tổ tông thương con, chuyện gì cũng nghĩ tới con, phía bên nhà ta cũng không thể thất lễ. Con về chuẩn bị, ngày mai theo mẫu thân đi chúc mừng."
Quả nhiên, Quận chúa đã chọn Tưởng Lục gia cho Ngô Nhạn Linh. Nếu như chuyện hôn nhân này thành công, một chân của lão Tề vương đã giẫm được vào Tưởng gia. Tương lai dù ai thắng ai thua thì lão Tề gia cũng đều bình an vô sự.
Lần trước Thanh Hoàn đã lấy cớ cáo ốm từ chối. Lần này nếu lại tiếp tục khước từ thì e rằng… Cô buồn bã, ôm lấy nửa khuôn mặt:
"Mẫu thân, dáng vẻ của con…"
"Ấy dà, con gái đáng thương của ta, sao mà gã đàn ông đó lại nhẫn tâm vậy được, đúng là tai họa mà. Hại chị gái của con không nói, lần này lại hại cả con, đúng là tạo nghiệt."
Quận chúa làm bộ dạng than vãn, thế mà quay ngoắt mặt đi đã lại cứng rắn ngay được:
"Người đâu, ban thưởng thuốc cao tốt nhất trong phủ cho Lục tiểu thư. Còn nữa, đi nói với Tú nương, tiểu thư cao lớn hơn rồi, quần áo đã ngắn, may đồ mới hết cho ta."
Thanh Hoàn thầm mỉm cười. Vừa hát vừa đàn hay thật, Quận chúa à, kỹ năng diễn của bà quả nhiên cực kỳ đặc sắc.
…
Ánh nắng mùa xuân bị chặn lại bên ngoài cửa sổ, trong phòng ảm đạm như buổi hoàng hôn.
Lan Nhi vén rèm, bưng tổ yến bước vào.
"Thiếu nãi nãi, dù sao người cũng phải ăn chút gì mới được. Buổi trưa người cũng đã không ăn rồi, sẽ hại cơ thể lắm ạ."
Quản thị ngồi dựa vào giường, dáng vẻ mệt mỏi. Khuôn mặt vốn xinh đẹp, duyên dáng giờ có chút chán chường.
"Để đó đi, ta không muốn ăn."
Lan Nhi đặt tổ yến xuống, nhìn chủ tử mà đau lòng.
Trên thế gian này chẳng có bức tường nào không lọt gió. Bên trong chốn nhà cao cửa rộng là những cặp mắt ẩn trong bóng tối. Lan Nhi là một nô tài, chuyện của chủ tử không tới lượt cô ta mở lời, chỉ là Lan Nhi cảm thấy thương xót thay cho thiếu nãi nãi của mình.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán. Chuyện mà Lan Nhi lo lắng đã xảy ra, chuyện xấu xa của thiếu nãi nãi đã bị Đại nãi nãi phát hiện.
Tâm tư Đại nãi nãi rất thâm độc. Một khi bà ta điên lên thì chủ tử của mình sẽ không còn đường sống. Chủ tử mà chết thì một kẻ nha hoàn như cô ta e rằng…Haizz, nếu Đại gia ở đây thì tốt biết mấy, ít nhiều ông ấy cũng sẽ bảo vệ thiếu nãi nãi.
Quản thị vẫy tay một cách mệt mỏi, Lan Nhi vội vàng bước tới.
"Đi hỏi thăm tình hình của Đại gia cho ta…xem ông ấy đã tới đâu, khi nào trở về?"
"Thiếu nãi nãi…"
Lan Nhi kinh hãi.
Đại gia đi vào quân doanh. Việc như vậy thì dù cô ta có nhiều ngân lượng đến đâu cũng chẳng thể nghe ngóng được.
Quản thị nhìn sắc mặt của cô ta thì lập tức tỏ ra thất vọng:
"Chắc chắn ngươi đang oán ta làm khó ngươi, nhưng lại không biết, ta đây cũng là có bệnh thì vái tứ phương. Chỉ khi ông ấy quay về, ta mới có thể…"
Quản thị đỏ mặt không thể nói tiếp. Bản thân là đại tiểu thư xuất thân từ chốn nhà cao cửa rông, từ khi nào cũng trở nên không có thể diện thế này, giữa thanh thiên bạch nhật mà lại…
Trong đầu Lan Nhi bỗng nảy ra một ý nghĩ: "Thiếu nãi nãi, thật sự không được thì người giả bệnh, kéo được thêm vài ngày nữa, chưa biết chừng Đại gia sẽ trở về. Nếu không kéo dài được nữa thì chúng ta sẽ nghĩ cách khác."
"Như vậy có được không?"
Quản thị cẩn trọng hỏi.
Quản thị vừa dứt lời, rèm cửa lập tức bị vén lên. Một bóng người cao lớn lao vào.
Quản thị có tật giật mình, tim đập như sấm nổ, vội vàng nói:
"Sao chàng lại quay về rồi?"
Cao Tử Huyên nhìn lên giường, phất tay ra hiệu cho người hầu đi ra ngoài.
Lan Nhi nhìn Quản thị đầy lo lắng nhưng vẫn phải đi ra.
Cao Tử Huyên đi tới bên giường, nhìn từ trên xuống:
"Có phải do ta thi trượt nên nàng tức tới mức bị bệnh?"
Quản thị rưng rưng, rơi nước mắt không nói gì.
"Nàng không cần phải như vậy. Xuất thân như ta, học hành cũng chỉ cho vui, thi đỗ hay trượt không quan trọng, tới lúc cần thì chẳng phải Cố phủ cũng là của ta hay sao."
Quản thị kinh ngạc, không biết phải trả lời như thế nào. Đường đường là trưởng tử của đại phòng, đã hơn hai mươi tuổi mà mở miệng lại nói ra điều nhu nhược như vậy. Nếu như để nhị phòng nghe thấy thì chắc chắn sẽ xảy ra một trận đại náo.
"Được rồi, được rồi, khóc gì mà khóc, ta đã đủ phiền phức lắm rồi."
Cao Tử Huyên nhấc chân:
"Kêu người chuẩn bị một bài tiệc rượu, ta và Nhị đệ phải uống một bữa say sưa, không được ai tới khuyên ta. Kẻ nào dám làm vậy, ta sẽ không để yên đâu."
Quản thị buồn bã, vâng dạ cho xong.