KHÔNG CÓ HỌC VẤN
Mọi người đang hiếu kì hắn muốn làm gì thì thấy hắn cắn răng, dáng vẻ bất chấp, cất lớn giọng nói: "Thái thái yên tâm, Nhị tiểu thư yên tâm, Lương Hi nhận được ân huệ lớn này, nhất định ta sẽ đối tốt với Nhị tiểu thư cả đời. Hiện giờ trong nhà có khách, Lương Hi xin đi trước."
Không đợi những người trong Cố phủ kịp hiểu ra, Lương Hi đã nhanh chóng chuồn mất.
Lời nói không đầu không đuôi khiến Ngụy thị không hiểu ra làm sao, ân huệ lớn này không lẽ là chỉ việc Cố gia đồng ý gả Nhị nha đầu cho hắn khi hắn còn chưa đậu?
Đứa trẻ này, đúng là một kẻ biết phải trái, biết tri ân báo đáp. Khuôn mặt Ngụy thị tươi như hoa.
Cố Thanh Chỉ được bày tỏ ngay trước mặt bao người nên thẹn thùng không thôi. Cô kêu lên một tiếng rồi gục đầu xuống, chẳng hề nghĩ đến thâm ý trong lời này.
Người này có tướng mạo tuấn tú, học thức cũng tốt, lại còn nói sẽ đối tốt với cô... Ôi, sao hắn ta lại to gan đến vậy, làm cô xấu hổ chết đi được.
Cố Thanh Hoàn kịp thời dùng khăn che khóe miệng, giấu đi vẻ lo âu nơi khóe miệng.
Cũng may Lương Hi này không quá cổ hủ, biết giấu giếm chuyện kia, không rước thêm phiền phức cho Nhị tỷ. Tuy tính cách có phần đậm chất thư sinh cổ hủ, nhưng cô vẫn rất tán thưởng.
Nhận được ân huệ của người khác liền ghi tạc trong lòng, luôn mong được báo đáp, là một người khá có tình nghĩa, xem ra thái thái đã chọn đúng mối hôn sự cho Nhị tỷ.
"Gia giáo của phủ Trung Dũng bá cũng chỉ đến thế mà thôi, điên điên khùng khùng, cư xử không hợp lễ nghĩa chút nào." Lần này lại đến Chu thị đột nhiên làm bắt bẻ.
Cũng khó trách Chu thị bắt bẻ, bản thân bà ta cầu thần khấn Phật, xin ông trời mở mắt. Kết quả thì sao, hai đứa con trai đều thi trượt, đây đã là chuyện khiến Chu thị đau lòng đến không muốn sống nữa.
Thế mà Lương Hi này còn không có mắt, hào hứng chạy đến báo tin vui, thế này là ý gì? Là cố ý muốn đâm dao lên người bà ta sao?
Ngụy thị trầm mặt nói: "Đứa trẻ này cư xử có lễ độ, qua đây chào hỏi trưởng bối, sao lại là không hợp lễ nghĩa?"
Nếu là lúc trước, Chu thị tuyệt đối không dám chống đối thái thái, chỉ là hôm nay tâm tình Chu thị đã rơi xuống đáy cốc, cũng không quan tâm nhiều như vậy.
"Thái thái, chuyện còn chưa đến cuối đã luýnh quýnh sang đây lấy lòng, ai mà biết ngày sau thi Đình kết quả sẽ như thế nào. Mệnh kẻ này cũng may mắn thật."
Sắc mặt Ngụy thị sa sầm, ánh mắt nhìn về phía Chu thị rất khó chịu, trong lòng mắng lớn ngu xuẩn, con trai mình không nên thân thì đi mắng chửi người khác, ngươi bớt nói một câu thì chết à? Lương Hi này dù gì cũng là con rể của ngươi, con gái của ngươi còn ngồi bên cạnh kia kìa.
Quả nhiên, Cố Thanh Chỉ lập tức thay đổi sắc mặt, siết chặt cái khăn trong tay, rõ ràng là đã giận đến cực độ.
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn lại nhìn về phía Hoa Dương, trong lòng thầm lấy làm lạ.
Ngày trước Hoa Dương và Chu thị đối chọi gay gắt, người đi hướng Đông, kẻ đi hướng Tây, người này nói lạnh, kẻ kia nhất định nói nóng, sao hôm nay không nói câu nào, để mặc Chu thị độc diễn thế kia.
Cố Thanh Hoàn đang thầm ngẫm nghĩ, Hoa Dương đã cười lạnh nói: "Đúng là kẻ không ăn được nho thì nói nho chua. Hừ... Người ta tốt xấu gì vẫn có thể vào điện Thái Hòa thử một phen, nhưng có người ấy, còn chẳng có mệnh ấy đâu."
Chu thị phẫn nộ: "Nói không chừng là đám tiểu nhân bỉ ổi nào đó giở trò sau lưng."
Hoa Dương nhìn Chu thị bằng ánh mắt âm hiểm, bỗng nhiên đứng dậy nói: "Cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung. Nơi trường thi cứ ba bước một chỗ canh gác, năm bước một trạm canh, dù ta có ý đồ kia thì lại có thể làm gì? Có trách thì trách trong bụng không có được cái chữ gì."
"Ngươi..."
"Đã không có học thức thì dù mệnh có tốt hơn nữa cũng chẳng để làm gì. Đại tẩu à, tẩu cũng đừng giận, có câu, con rể cũng là một nửa con trai, con rể có tương lai, tỷ cũng được thơm lây không phải sao?"
"Triệu Hoa Dương!" Chu thị giận sôi máu.
Hoa Dương lười để ý đến Chu thị, cúi chào Ngụy thị: "Thái thái, trong viện còn có việc, con dâu xin đi về trước."
Ngụy thị chỉ ước Hoa Dương mau đi khỏi, vội nói: "Đi đi, đi đi!"
Hoa Dương đi rồi, Ngô Nhạn Linh cũng theo sau, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau cùng một Chu thị giận muốn chết.
Cố Tùng Đào vâng lời phụ thân, đi vào Thọ An Đường, vừa mới bước một chân vào liền cảm nhận được bầu không khí không đúng, vội co đầu muốn rời khỏi.
Ánh mắt Chu thị sắc lẻm, bà ta đứng phắt người dậy bắt lấy tay áo Cố Tùng Đào.
"Nhị đệ à, tẩu tử hết đường sống rồi, đệ phải làm chủ cho tẩu tử đi!"
Cố Tùng Đào là người đọc sách, trước giờ thích phụ nữ dịu dàng hòa nhã, như tơ liễu trong gió, Chu thị há cái miệng lớn như chậu máu, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, trông bẩn đến không tả được.
Cố Nhị gia giật nảy mình, dùng sức kéo tay áo mình lại, ánh mắt tìm quanh đại sảnh: "Đại tẩu, Lương Hi đâu?"
Chu thị nào nghe lọt bất kì lời nào nữa, chớp mắt, khóc thút thít nói: "Nhị đệ à, hai đứa cháu của đệ đều học giỏi, sao lại thi trượt được. Đệ cũng không thể chỉ lo bênh vực người ngoài như thế, cháu của đệ đều là người chung dòng máu với đệ, sao đệ có thể để ả đàn bà kia ra tay chứ?"
"Nói xằng, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!"
Ánh mắt Cố Nhị gia lạnh lẽo, ông ta hất tay Chu thị ra, nghênh ngang rời đi.
Chu thị lén nhéo đùi mình một cái, gào khóc nói: "Con trai đáng thương của ta ơi, ai bảo phụ thân của các con chịu liên luỵ bị phái ra khỏi Kinh thành chứ, trong phủ này từ trên xuống dưới đều không có chỗ dựa cho chúng ta, kẻ nào cũng đều ức hiếp mẹ con chúng ta..."
Ngụy thị thấy Chu thị ồn ào nói xằng nói bậy, lạnh lùng nói: "Con dâu, ngươi im miệng cho ta. Ngươi làm càn quá rồi!"
Chu thị bị dọa đến ngừng khóc, run rẩy nhìn về phía Ngụy thị, trong mắt ít nhiều cũng có vẻ sợ hãi, ngượng ngùng về chỗ ngồi.
"Được rồi, cũng không phải là chuyện long trời lỡ đất gì, ta biết con đau đớn trong lòng, nhưng cũng không thể nói bậy như vậy. Người đâu, đỡ Đại nãi nãi về phòng nghỉ ngơi, mang nửa cân tổ yến thượng hạng trong phòng ta đến cho Đại nãi nãi."
Phương pháp của Ngụy thị rất hay, mắng một câu, an ủi ba câu. Cố Thanh Hoàn nhìn trận ầm ĩ trước mặt, dùng cánh tay huých nhẹ Cố Thanh Chỉ.
Cố Thanh Chỉ lạnh lùng nhìn, nghiêng mặt qua nói nhỏ: "Chó cắn chó, miệng đầy lông, đều chẳng phải là thứ tốt lành gì."
Cố Thanh Hoàn suýt nữa thì phì cười. Có câu con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, Nhị tỷ còn chưa xuất giá mà lòng đã hướng về phía Nhị tỷ phu rồi.
…
Hoa Dương vừa vào phòng, tay liền vỗ mạnh xuống bàn trà.
Đàm ma ma giật mình sợ hãi, định nói gì đó.
"Đi, ngươi đi ra trông cửa cho ta, ta có lời muốn nói với Linh Nhi."
Hoa Dương thấy người đã đi ra ngoài, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống."
Ngô Nhạn Linh quỳ thẳng người, trên mặt không có chút sợ hãi nào.
"Ta hỏi con, có phải con đã quyết định rồi không?"
Ngô Nhạn Linh không hề do dự đáp: "Mẫu thân, con gái đã quyết tâm rồi." "Con cũng biết rồi đấy, Tưởng Lục gia hiện giờ xếp thứ hai. Sau này thi Đình, chỉ dựa vào việc hắn là người nhà họ Tưởng thì đã có thể nắm chắc một trong ba vị trí đầu."
Ngô Nhạn Linh ưỡn ngực thẳng lưng, trong lòng chua xót. Cô ta và mẫu thân đã chiến tranh lạnh nhiều ngày, mẫu thân giận đến sinh bệnh, bản thân cô ta cũng không yên lòng nổi.
Thế nhưng đây là chuyện cả đời, sao cô ta có thể chấp nhận buông xuôi. Nếu hai người không vừa mắt nhau thì có giàu sang hơn nữa cũng có ích gì?
"Mẫu thân, nữ nhi không mong ngày sau mũ phượng, khăn quàng vai*, chỉ mong được gả cho lang quân như ý, xin mẫu thân tác thành."
(*) Nguyên văn "phượng quan hà bí": trang phục dành riêng cho các phu nhân nhà quyền quý, hoàng tộc.
Hoa Dương chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, ngực nặng nề, người không có sức.
"Con nói xem, Tưởng Hoằng Văn kia có gì tốt?"
Ngô Nhạn Linh nghẹn lời, lông mi khẽ run vài cái, cắn răng nói: "Mẫu thân, con gái chỉ cảm thấy chàng không có gì không tốt cả, con gái cam tâm tình nguyện theo chàng."
Triệu Hoa Dương cắn răng nói, "Con nghiêm túc?"
"Con rất nghiêm túc!"
Hoa Dương thầm niệm một tiếng "A Di Đà Phật", căm giận nói: "Sao ta lại sinh ra thứ nghiệp chướng như ngươi chứ."
Ngô Nhạn Linh thông minh cỡ nào, nghe vậy là cô ta liền biết việc này có cơ hội rồi. Cô ta bèn nhào vào lòng mẫu thân, khóc thút thít không ngừng.
Trên đời này, người có thể khiến cho Hoa Dương cúi đầu cũng chỉ có cô con gái này. Hoa Dương cũng không thể trơ mắt nhìn mẹ con sinh ra khoảng cách được.
Hoa Dương rơi vài giọt nước mắt, quay mặt nói: "Việc này, chúng ta còn phải bắt đầu từ chỗ kẻ điên kia."
…
Vở kịch một người, trước giờ đều không thể diễn dài lâu.
Hoa Dương đi rồi, Chu thị bị thái thái trách móc mấy câu liền đứng dậy xin cáo lui, trước khi đi ánh mắt còn đảo quanh người Quản thị.
Quản thị thầm hoảng hốt, vội vàng đi theo.
Ngụy thị thấy hai đứa con dâu rời khỏi, ngoắc tay với Cố Thanh Chỉ, Cố Thanh Hoàn và hai tiểu thư thứ xuất hiểu ý cũng xin cáo lui.
Ngụy thị nhìn Nhị nha đầu: "Hôm nay cháu cũng đã thấy rồi đấy, thằng bé này là kẻ có lòng. Từ giờ cháu chỉ cần chăm chỉ thêu đồ cưới nữa thôi, mai sau sẽ được yên vui an nhàn."
Cố Thanh Chỉ quỳ xuống dưới chân thái thái, "Tôn nữ đa tạ tổ mẫu."
"Sau này ta sẽ sai người hỏi thăm tình hình trong nhà Trung Dũng bá để con xem xét trước, tránh bị người khác ức hiếp."
"Tổ mẫu..." Cố Thanh Chỉ nghẹn ngào.
Cố Thanh Hoàn ra khỏi Thọ An Đường, Cố Thanh Vân, Cố Thanh Liên liền một trái một phải chạy đến.
"Lục muội à, người như Ân Thế tử có thể cho muội làm thiếp là đã để ý muội rồi, muội tội gì mà phải chọc Thế tử gia ra tay... Thật là đáng thương!" Cố Thanh Vân không giấu nổi ý cười trong mắt.
"Lục muội, mặt của muội còn đau không? Thế tử gia ra tay cũng nặng quá, sao lại nỡ xuống tay chứ." Cố Thanh Liên cũng hùa theo.
Cố Thanh Hoàn bỗng cảm giác hai người này thật giống như con gián trong cái thế giới bê tông cốt thép kia, đánh thế nào cũng không chết được, phải có một chiêu lợi hại mới khiến tai cô yên tĩnh được.
Cô thử nhe răng, ánh mắt lộ vẻ hung dữ quát: "Lúc ta tâm trạng không tốt thì luôn thích cắn người, uống máu của hắn, ăn thịt của hắn, giống như cắn Hiền vương vậy."
Bước chân hai tỷ muội Cố Thanh Vân, Cố Thanh Liên loạng choạng, người run rẩy, gương mặt hoảng hốt, mẹ ơi, kẻ điên này cầm tinh con chó hay sao?
Hai người sợ quá, lập tức chạy biến đi, mọi thứ lại tĩnh lặng trở lại. Khóe miệng Cố Thanh Hoàn lộ ra ý cười, lại nghe cách đấy mấy trượng có người gọi: "Lục tiểu thư, Quận chúa gọi cô đến."
Bây giờ gọi cô đến, không biết lại có chuyện gì đây?
Cố Thanh Hoàn nhíu mày trầm tư.
Chu thị nhận chung trà Phan Lượng Gia đưa đến, bình thản uống mấy ngụm, sau đó mới mở miệng, giọng điệu có vẻ lãnh đạm: "Tất cả lui xuống đi!"
Một đám nha hoàn nhao nhao rời khỏi, Phan Lượng Gia đi cuối, tiện tay đóng cửa phòng lại, ngồi trên ghế ngoài phòng, ánh mắt như sói nhìn chằm chằm cửa chính.
Quản thị vừa thấy thế trận này, trong lòng bắt đầu hoảng hốt, giả vờ trấn định hỏi một câu: "Đại nãi nãi có gì muốn căn dặn sao?"
Chu thị không nói gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Quản thị thật lâu.
Bàn tay cầm khăn của Quản thị siết chặt lại, nâng chung trà lên, che giấu vẻ hoảng hốt.
"Ta có một tâm bệnh, muốn nhờ con giải quyết thay ta."
Quản thị vội đáp: "Chỉ cần Đại nãi nãi sai khiến, con dâu bằng lòng gánh vác cùng Đại nãi nãi."
Chu thị cười gằn, ta cũng chỉ đợi những lời này của ngươi!