MỘT NGƯỜI ĐÃ CHẠY THOÁT
Hoàng cung.
Ngói vàng tường đỏ của Nguyệt Hoa Lầu tựa như người võ sĩ đã canh chừng cả nghìn năm, phát ra ánh hào quang dưới ánh mặt trời mùa Xuân rực rỡ.
Con đường lát đá cẩm thạch khắc hoa sen không vướng bụi. Khói nhẹ bay ra từ miệng những con thú trên chiếc đỉnh to bằng đồng đỏ.
Một người phụ nữ mặc áo gấm thêu hoa màu tối, dung mạo xinh đẹp như hoa, cực kỳ quyến rũ đang ngồi trên giường, đôi mắt toát lên vẻ lạnh lùng.
Người phụ nữ này chính là Ân Quý phi, người được sủng ái nhất trong hoàng cung.
"Mẫu phi chớ giận. Đó chỉ là lời đồn đại ở bên ngoài, Lập Phong không làm những chuyện như vậy đâu ạ."
Ân Quý phi khẽ thở dài:
"Thằng bé này đã gần hai mươi mà hành sự còn lỗ mãng, tùy hứng như vậy, thật khiến người khác lo lắng."
Triệu Cảnh Vĩ nhướng mày:
"Có lẽ người của Cố phủ ăn không nói có, định phá hoại thanh danh của phủ Anh Quốc công."
Ân Quý phi đập tay xuống bàn cái rầm, sắc mặt thay đổi:
"Lúc trước Hoàng nhi bị cắn, ta còn chưa kịp tính sổ với bọn chúng, vậy mà lần này chúng lại dám nhắm tới phủ Anh Quốc công, có bản lĩnh lắm."
"Một con chó của Nhị ca thôi mà, mẫu phi hà tất phải giận một con chó. Có thời gian thì tìm cơ hội vặn răng nó, chẳng phải mọi chuyện sẽ được giải quyết sao."
"Nói thì dễ, người xưa có câu, đánh chó phải ngó mặt chủ, hơn nữa phía sau lưng hắn ta có lão Nhị, cho dù chỉ là một Triệu Hoa Dương, nhưng chúng ta cũng phải nhìn mặt phủ lão Tề vương."
Triệu Cảnh Vĩ cười lạnh lùng:
"Lão già này cũng có bản lĩnh đấy, không ngờ lại lấy được chức quan giám khảo của hội thi Xuân, giành hết mọi danh tiếng, sớm muộn cũng có một ngày…"
"Hoàng nhi à!"
Ánh mắt Ân Quý phi cực kỳ sắc bén:
"Nói nhiều tất nói hớ. Mọi thứ không thể quá nóng vội, tất cả đều phải từ từ. Chỉ cần nắm chặt Tô gia trong tay thì khả năng thắng của chúng ta sẽ lớn hơn kẻ đó."
Triệu Cảnh Diễm vuốt cằm:
"Nhi thần lỗ mãng, mẫu phi dạy bảo chí phải."
"Đi đi, về phủ nói chuyện rõ ràng với vương phi của con. Nó là một người thông minh, biết chừng mực, có nó ra mặt, chắc chắn sẽ không làm tổn thương hòa khí."
Triệu Cảnh Diễm nghĩ tới người phụ nữ vô vị đó thì không muốn chút nào, nhưng vẫn nhận lời với Ân Quý phi.
Ân Quý phi đợi người rời đi, ánh mắt trở nên u ám, kêu lên:
"Người đâu!"
Cung nữ vội vàng bước vào:
"Nương nương có điều gì dặn dò ạ?"
Đôi giày thêu bước đi trên nền đá cẩm thạch, từng bước chân rất khẽ, bàn tay trắng nõn chạm lấy mặt, ánh mắt Ân Quý phi u ám, không thấy rõ được cảm xúc.
"Cho người đi nghe ngóng lúc này Hoàng hậu đang làm gì?"
"Vâng, nương nương!" Đêm nay không ai trong Cố phủ có thể ngủ được.
Cố Đại thiếu gia và Cố Nhị thiếu gia thi rớt, cho nên mượn rượu giải sầu, tay mỗi người ôm một bình rượu, tay kia ôm một nha hoàn thông phòng, vừa khóc vừa cười, vừa hát vừa chửi bới ầm ĩ, cuối cùng say đến bất tỉnh nhân sự.
Cố lão gia ai oán trong lòng khi hai tôn nhi thi rớt. Ông và một vài môn khách than ngắn thở dài trong thư phòng, đấm ngực giậm chân, than vãn sau này không có ai kế tục.
Cố Nhị gia bị vài khúc hát của Hứa di nương câu mất hồn, hai người lăn lộn trên giường đầy cuồng nhiệt, sung sướng, hoàn toàn mặc kệ mọi thứ.
Chu thị và Quản thị, một người thì suy nghĩ con trai học hành chăm chỉ vậy sao lại rớt, một người thì bị dọa cho kinh hồn lúc ban ngày, giờ thì ôm ngực thầm khóc.
Hai mẹ con Hoa Dương càng khó ngủ hơn. Một người phiền lòng vì không biết mở lời với Tưởng gia thế nào, một người lo lắng liệu có khi nào tấm chân tình của mình không được đền đáp hay không.
Thanh Hoàn còn khổ hơn nhiều. Vừa vào đêm đã bị mời tới Kim phủ, Thạch Dân Uy cần gặp cô gấp, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Trong đêm khuya.
Lồng đèn trong đình viện bị gió thổi đung đưa. Gió mang theo mưa bụi, có lẽ sắp giao mùa rồi.
Thanh Hoàn không vội đi gặp Thạch Dân Uy mà đi thăm bệnh tình của Mị nương trước.
Mấy ngày nay bị sưng mặt, cô sợ Tiền Phúc thấy sẽ lo lắng nên cố ý giao cô ta cho huynh muội Tào Tử Ngang chăm sóc.
Cô bắt mạch, kiểm tra vết thương, thay băng… Làm xong việc thì cũng hết nửa canh giờ, Thanh Hoàn nghỉ một lúc rồi đi tới phòng khách.
Trong phòng khách, Thạch Dân Uy đã đứng ngồi không yên từ lâu. Vừa thấy Lục tiểu thư tới, hắn ta vội vàng tiến tới nghênh đón.
"Lục tiểu thư, tôi…"
Thanh Hoàn lắc đầu nói:
"Sư gia đừng vội, để ta uống ngụm trà, thở một cái đã."
Chắc chắn Thạch Dân Uy đã phát hiện ra điều gì nên mới gọi cô tới gấp như vậy. Cô nhất định phải ổn định tinh thần trước đã.
Tiền Phúc tự tay rót một chén trà nóng dâng lên cho Thanh Hoàn.
Thanh Hoàn ngẩng đầu nhìn thì thấy mắt ông đỏ ngầu. Mặt cô trầm xuống:
"Mấy ngày này bá đều thức đêm sao?"
Tiền Phúc gật đầu bất đắc dĩ:
"Tiểu thư, nghe sư gia nói trước đi ạ."
Vừa dứt lời, hai cuốn sổ đã được đặt bên cạnh tay của Thanh Hoàn.
"Tiểu thư, người xem trước đi."
Thanh Hoàn nín thở, cố gắng uống hai hớp trà rồi mới nhận cuốn sổ.
Người chép chữ rất đẹp, từng nét từng chữ rất rõ ràng, cô xem rất nhanh, ánh mắt lướt qua từng hàng chữ.
Những ngón tay cô lật nhanh từng trang giấy. Khi nhìn thấy những cái tên quen thuộc thì bờ môi khẽ mím chặt một cách vô thức.
Tiền Phúc thấy tiểu thư đã rơi vào cảnh giới chỉ có riêng mình thì trong lòng buồn bã, lúc ông nhìn lại những cái tên đó lần đầu tiên, tâm trạng cũng có khác gì đâu.
Đầu của Thanh Hoàn ngày một cúi thấp hơn.
Tiền Phúc thấy vậy bèn thắp thêm hai cây nến, trong phòng lập tức sáng lên ít nhiều.
Khi xem xong hai cuốn Thanh Hoàn ngẩng đầu thì thấy một cuốn nữa được đưa tới.
"Đây là gì?" Thanh Hoàn ngạc nhiên. Lúc trước A Ly chỉ đưa cho cô hai cuốn. Cuốn thứ ba này từ đâu tới?
"Lục tiểu thư, đây là ghi chép giám trảm năm đó của Thịnh gia. Tiền Phúc đã bỏ ra rất nhiều tiền mới có được từ Hình bộ."
Thạch Dân Uy nói thật.
"Phúc bá?"
Thanh Hoàn ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Tiền Phúc vội nói:
"Tiểu thư, Sư gia nói trong hộ tịch của Thịnh gia có một cái tên rất kỳ lạ nên muốn tìm sổ ghi chép giám trảm năm đó để xác minh. Vừa hay người quản lý sổ ghi chép là người tôi đã từng cứu mạng. Tôi đưa một ngàn lượng bạc để hắn giúp tôi chép lại."
Thanh Hoàn đột nhiên trở nên căng thẳng, không chịu lật cuốn sổ ra.
Thạch Dân Uy không đợi được, cũng không sợ bị nói, ông ta bước lên mở cuốn sổ của Hộ bộ và cuốn sổ ghi chép ra, chỉ từng cái cho Thanh Hoàn xem.
Thanh Hoàn nhíu mày, ánh mắt dõi theo ngón tay di chuyển của hắn ta.
Đột nhiên, ngón tay của Thạch Dân Uy dừng lại.
"Tiểu thư có nhìn ra điều gì không?"
Thanh Hoàn nhìn theo ngón tay di chuyển, đọc ra tên của một người:
"Lão Vu Đầu Tử?"
"Tiền Phúc, ông có nhớ người này là ai không?"
Thạch Dân Uy hỏi.
Tiền Phúc chau mày, cố gắng nhớ lại nhưng mãi không nhớ được gì.
Người của Thịnh gia rất đông. Ngoài đệ tử gia quyến thì gia đinh, hộ vệ, người hầu, bà tử,... Mặc dù ông ta thường đi theo Tiền lão tới Thịnh gia, nhưng mà…
Tiền Phúc quay đầu nhìn tiểu thư. Thời gian ở Thịnh gia của tiểu thư khá nhiều.
Thanh Hoàn biết ánh mắt của Tiền Phúc có ý gì, liền bình tĩnh hỏi lại:
"Người này, có gì đó không ổn sao?"
Thạch Dân Uy chau mày:
"Tiểu thư, người xem tên của người này, rất kỳ lạ, sao lại có tên người như vậy được? Bình thường người ta hay gọi là Lão Vu Đầu, nhưng chữ Tử ở đây có nghĩa là gì?"
Quả nhiên quan sát rất kỹ, Thanh Hoàn cảm thán trong lòng.
"Tiểu thư, người coi tiếp phần ghi chép giám trảm này đi, phía trên ghi rất rõ ràng là lão Vu Đầu, tại sao tên lại có thay đổi?"
Tại sao? Thanh Hoàn quay qua nhìn Tiền Phúc, đôi mắt anh lên sự dò hỏi. Tiền Phúc thành thật lắc đầu.
"Tiểu thư, lão nô không nhớ ra trong phủ của cô gia có nhân vật như vậy."
Thạch Dân Uy tỏ ra thất vọng. Ông ta thở dài:
"Lão Vu Đầu là nhân vật như thế nào, rốt cuộc tên là Lão Vu Đầu Tử hay là Lão Vu Đầu."
"Có khác nhau gì không?"
Thanh Hoàn không hiểu.
"Sai một chữ là khác cả ngàn dặm."
Thạch Dân Uy nói rất rành rọt.
Thanh Hoàn rũ mắt. Sau đó, cô đứng dậy đi tới trước cửa.
Thế gia vọng tộc, người hầu đều được phân theo đẳng cấp vô cùng nghiêm ngặt. Mặc dù cô thường cùng phụ thân tới Thịnh phủ nhưng cũng chỉ gặp những nha hoàn hoặc tiểu tư nhất đẳng. Những kẻ bị hoạn căn bản không được phép bước vào trong nội trạch.
Thạch Dân Uy nhìn bóng lưng của Thanh Hoàn, đột nhiên lên tiếng:
"Tiểu thư, giả sử chữ ‘tử’ này có nghĩa là nhi tử thì sao?" Trong đầu Thanh Hoàn đột nhiên lóe sáng, cô quay người lại, nhìn chằm chằm Thạch Dân Uy.
Tiền Phúc thấy biểu cảm của cô kỳ lạ, vội vàng tiến tới đứng chặn ánh mắt của cô rồi nhẹ nhàng nhắc nhở:
"Tiểu thư."
Thanh Hoàn bừng tỉnh, vội vàng che giấu:
"Tiền Phúc, ta cảm thấy không được khỏe, ông vào trong bắt mạch cho ta. Thạch sư gia, ngươi đợi ta một chút."
Tâm tư của Thạch Dân Uy dồn cả vào những cuốn sổ, hắn ta nói luôn:
"Tiểu thư cứ đi."
Chủ tớ hai người đi vào phòng trong.
Tiền Phúc nói nhỏ nhất có thể:
"Tiểu thư đã nhớ ra điều gì rồi?"
Thanh Hoàn nhìn ông:
"Ta nhớ rồi, Lão Vu Đầu này chính là mã quan của tổ phụ."
Trong trí nhớ của mình, cô thường ngồi trong lòng phụ thân, nghe những người đàn ông của Thịnh gia nói về cuộc sống gian nguy trong quân doanh. Và cô từng nghe qua chuyện của Lão Vu Đầu.
"Lão Vu Đầu là người hầu cận của tổ phụ. Trong một trận đại chiến, một mũi tên không biết từ đâu đột nhiên bắn tới. Chính là nhờ Lão Vu Đầu nhanh tay nhanh mắt đã đẩy tổ phụ xuống ngựa kịp thời, nhưng bản thân thì trúng tên. Mũi tên bắn trúng vào bộ phận sinh dục của ông ta, từ đó ông ta không thể có con được nữa. Tổ phụ vì ơn cứu mạng đã sắp xếp cho ông ta an dưỡng trong phủ."
"Sau đó thì sao?"
Tiền Phúc hỏi một cách thận trọng.
"Sau đó, tổ phụ xót thương ông ta không có nơi nương tựa nên đã cho phép ông ta nhận nuôi một người con trai…"
Thấy chủ tớ hai người đi vào trong mãi mà chưa trở ra, một lúc sau Thạch Dân Uy vội vàng nói:
"Sức khỏe của tiểu thư có sao không?"
"Không sao."
Thanh Hoàn cười nói:
"Có điều, vừa rồi bắt mạch, Tiền Phúc nhớ ra một chuyện."
"Chuyện gì?"
Tiền Phúc bước tới nói:
"Ta nhớ có một lần Thịnh lão gia mời lão gia tới bắt mạch. Người được bắt mạch chính là Lão Vu Đầu."
"Ồ?"
Thạch Dân Uy im lặng lắng nghe.
Tiền Phúc thấy tiểu thư khẽ gật đầu bèn tiếp tục:
"Người này trong một cuộc chiến ác liệt, vì cứu Thịnh lão gia nên đã bị thương bộ phận sinh dục. Thịnh lão gia cho mời đủ mọi danh y tới chữa trị cho ông ta. Sau khi bắt mạch lão gia nhà ta chẩn đoán rằng, ông ta không thể sinh con được nữa. Thịnh lão gia đau lòng, nói là sẽ để Lão Vu Đầu nhận nuôi một đứa con trai."
Thạch Dân Uy trợn tròn mắt khi nghe thấy vậy, giọng nói cũng trở nên the thé:
"Vậy là đúng rồi! Như vậy là đúng rồi, nhận con nuôi. Chữ Tử ở đây chắc chắn là con trai ông ta."
Thanh Hoàn rùng mình, cơ thể run run.
"Tiểu thư, có cái gọi là bất hiếu hữu tam, vô hậu vị đại*. Lão Vu Đầu cứu chủ có công, Thịnh lão gia có tình có lý, chắc chắn không để ông ta phải chịu thiệt."
(*) Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội nặng nhất.
Thạch Dân Uy đứng bật dây, nhìn Thanh Hoàn nói một câu:
"Vậy là một người của Thịnh gia đã thoát rồi."