"Tiền Phúc, khi nào tiểu thư mới tỉnh lại?" Nguyệt nương một tay cầm thìa thuốc, một tay cầm khăn ướt, thuốc vừa đưa vào miệng, liền cầm khăn lau đi. Người trên giường vẫn im lặng như cũ. Tiền Phúc với mái đầu bạc trắng, rút cây châm cuối cùng ra, mồ hôi lạnh thấm ướt áo. "Nguyệt nương à, tiểu thư đã uống Đoạn hồn tán, cho dù lão gia còn sống cũng chỉ có thể khiến tiểu thư kéo dài hơi tàn thôi."
Tiền Phúc cất đống kim châm cứu lại, lắc đầu than nhẹ: "Ta thấy tiểu thư sắp không được rồi." Nguyệt nương quỳ sụp xuống: "Tiền Phúc, xin ngươi cứu tiểu thư, ta cầu xin ngươi, hãy cứu lấy tiểu thư!" Tiền Phúc oán hận đáp: "Chỉ trách ta đến trễ một bước, nếu không thì…" Tiếng khóc bi thống, u sầu khiến lòng người lạnh lẽo. Trên giường, nữ tử với khuôn mặt xanh xao nằm bất động, dường như sắp trở thành người quá cố. Mùa đông năm Bảo Khánh thứ 32.
Ngày 8 tháng chạp âm lịch, là ngày lành hoàng đạo. Hoàng hôn đỏ một cách kỳ lạ, không khí vui mừng bao trùm khắp Cố phủ, lan ra cả xung quanh. Phía Đông viện, tiếng chiêng trống báo hỉ vang dội, đèn đỏ treo cao, vô cùng náo nhiệt. Trong sảnh chính, khách ngồi chật cả sảnh, nến đỏ cháy rực rỡ. Những nhân vật có địa vị ở phủ Tô Châu đều tề tựu nơi đây. "Giờ lành đã đến, tân lang tân nương vào bái đường"
Bình luận truyện