"Ta cũng không nhìn thấu được."
Tưởng Hoằng Văn tự rót cho mình một chén rượu.
"Ta và Đình Lâm quen biết nhau từ thời cởi truồng. Hắn là con cháu hoàng tộc, tương lai chắc chắn sẽ nắm uy quyền bá nghiệp trong tay. Phụ nữ trên đời muốn gần gũi hắn nhiều không đếm xuể, ta chưa từng thấy hắn động lòng với một cô gái nào cả. Nếu là người khác, khéo chỉ còn thiếu điều đội ơn đội nghĩa. Nhưng cô ấy lại chỉ lạnh nhạt đối đáp, trong lòng không chút rung động."
Sử Lỗi thấy miệng mình đắng chát. Thân phận của hắn ta không đủ để khua chân múa tay với Thọ vương, chỉ có thể lắng nghe.
"Nói cô ấy vô tình, cô ấy quả thật vô tình, giẫm đạp tấm chân tình của Đình Lâm dưới chân hết lần này đến lần khác; nói cô ấy hữu tình, cũng thật đúng là hữu tình, vượt nghìn dặm cứu người không nói, giờ lại còn muốn hi sinh chính mình, trao hoàng quyền vào tay Đình Lâm."
Tưởng Hoằng Văn nghĩ đến đây lại thấy phẫn nộ, uống cạn một chén rượu, "Có lúc ta rất muốn bổ đầu cô ấy ra nhìn xem, chẳng lẽ hận thù của hai nhà Tiền, Thịnh quan trọng đến vậy sao, có thể khiến cô ấy dù phải vứt bỏ cả tương lai của mình cũng không dứt bỏ được?"
Sử Lỗi nặng nề thở dài, không biết nên đáp thế nào, chỉ đành uống rượu.
"Hay là ta lại đi khuyên cô ấy thay đổi ý định?"
Sử Lỗi lắc đầu, "Ta cũng muốn, thế nhưng khuyên được sao?" Từ khi mới quen biết, hắn ta đã nhận ra rằng, nha đầu này vô cùng có chính kiến của mình, trước giờ chỉ có chuyện hắn ta nghe cô chỉ huy.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tưởng Hoằng Văn nghĩ đến lời huynh trưởng, đôi mắt đỏ ngầu lên.
Sự hấp dẫn của giang sơn, của quyền lực, đưa tay là có thể chạm đến bầu trời, hắn ta không dám chắc rằng khi Đình Lâm đạt được những thứ này rồi, liệu có thay đổi tấm chân tình dành cho cô hay không.
Nếu là thế, vậy hắn ta phải làm sao đây, tự mình đưa Cố Thanh Hoàn lên giường Hiền vương, diễn một vở kịch vừa ăn cướp vừa la làng?
M* nó chứ!
Mới nghĩ đến thôi đã thấy hoảng hốt!
"Lỗi gia, Lỗi gia!" Tưởng Hoằng Văn đợi lâu mà không thấy Sử Lỗi trả lời, bèn đẩy Sử Lỗi mấy cái.
Sử Lỗi đã say khướt, đầu nghiêng ngả đập xuống bàn.
Tưởng Hoằng Văn giận dữ há miệng cười, "M* nó, dân Giang Nam đúng là không biết uống rượu gì cả."
Tưởng Hoằng Văn hết hứng uống rượu bèn đứng dậy đi lại trong viện, bên tai bỗng nghe thấy có tiếng người chuyện trò.
Hắn ta lần theo tiếng nói, chợt thấy dưới ánh trăng, cô gái mặc áo đỏ ngồi trên xích đu, "Đẩy cao hơn, cao hơn nữa."
"Tiểu thư, đã là cao nhất rồi, tiểu thư phải cẩn thận chút, đừng để ngã."
"Không sao, ta không sợ."
Sự phẫn nộ dâng lên trong lòng hắn ta. Hắn ta ở đây ưu tư khổ sở, cô gái kia lại chẳng biết gì cả, sống thật vui vẻ, tự do.
Thật là bất công!
Tưởng Hoằng Văn thầm giận.
"Tiểu thư, Đại gia và Thất gia đang uống rượu giải sầu, tiểu thư có cần sang khuyên nhủ không?" "Khuyên cái gì? Ta khuyên không nổi. Chuyện trên đời này cũng không phải khuyên là có thể khuyên được, cần tự mình nghĩ thấu. Nếu không thể nghĩ thấu được, vậy uống nhiều rượu hơn nữa cũng vô dụng."
"Cô nghĩ thấu rồi?" Tưởng Hoằng Văn không nhịn nổi mà thốt ra câu hỏi.
Sử Tùng Âm nào ngờ giọng nói này lại đột ngột vang lên ở nơi đây, trái tim cô giật thót, đôi tay vô thức buông ra, cả người ngã ngửa về phía sau.
Mà lúc này, xích đu đã đưa lên chỗ cao nhất, nếu ngã xuống... Sử Tùng Âm cam chịu nhắm mắt lại.
Đau đớn trong dự đoán không đến, cô mở mắt ra, chợt thấy mình đã rơi vào lòng người đàn ông.
Bốn mắt nhìn nhau, có thứ gì đó lóe qua trong mắt, cả hai đều có thể cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt của đối phương.
Tưởng Hoằng Văn bỗng thất thần.
Sử Tùng Âm giãy giụa, thoát ra khỏi cái ôm của người đàn ông, vừa đứng xuống liền kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
"Sử tiểu thư, cô nghĩ thấu rồi?"
Sử Tùng Âm hơi đỏ mặt, nghe được ra hàm ý trong lời này, cắn môi, dối lòng gật đầu.
Tưởng Hoằng Văn nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, trái tim rung động hơn bao giờ hết, bỗng thốt ra lời đã cất giấu trong lòng rất lâu: "Nhưng ta không nghĩ thấu được?"
Sử Tùng Âm ngước mắt nhìn lên, đôi mắt sạch sẽ, sáng ngời, "Thất gia nghĩ không thấu chuyện gì?"
"Ta nghĩ không thấu, tình cảm của một người sao lại thay đổi nhanh đến vậy, nhanh đến mức, người khác còn không kịp nhận ra, cô ấy đã che giấu nó đi rồi."
Ầm một tiếng, đầu óc Sử Tùng Âm trống rỗng.
Tưởng Hoằng Văn bất chợt cúi đầu cười hỏi, "Sử tiểu thư có thể nói cho ta biết, đây là vì sao không?"
…
Trăng ngả về Tây, ban mai bừng sáng.
Cố Thanh Hoàn bừng mở mắt, nhìn khung cảnh mông lung ngoài cửa sổ, cô bỗng thấy rùng mình vì lạnh, bèn kéo chăn lên, thuận tiện xoa nhẹ Thái dương.
Chưa từng có lúc nào cô lại hy vọng đến vậy, hy vọng người đàn ông kia đứng nơi đầu giường của cô, không nói lời nào, chỉ ôm cô vào lòng, che chắn gió lạnh.
Sau khi phun ra ngụm máu kia, cô càng nhận thấy rõ hơn, khắp thế gian này chỉ toàn là sự lạnh lẽo.
Dối trá, tham lam, lừa lọc, thay lòng đổi dạ, tranh đấu... Không đâu không có, ngay cả tình yêu chân thành nhất cũng chỉ là thiên đường trong ảo tưởng mà thôi.
"Hoàn Hoàn, sống, ta muốn ở bên nàng; chết, ta muốn chôn cùng nàng, dù sống dù chết, ta đều muốn chúng ta ở bên nhau. Không để lại tiếc nuối."
Lời thốt ra từ trong miệng hắn, ban đầu cô càng nghiền ngẫm càng thấy ấm áp trong lòng, mà bây giờ... chỉ còn lại cảm giác nực cười.
Cô và Tô Tử Ngữ là thanh mai trúc mã hơn mười năm, đến khi chết còn chưa thấy được rõ con người thật của hắn ta. Huống hồ Triệu Cảnh Diễm còn là người một ngày nào đó sẽ ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn.
Con người thật ẩn dưới vẻ thâm tình kia là lợi dụng, hay là phản bội, hay là ích kỷ, cô không thể nào biết được.
Cô không phải là Tiền Tử Kỳ.
Tiền Tử Kỳ lạc lối trong những lời thâm tình của đàn ông, thế nên gặp phải bi kịch. Mà cô là Cố Thanh Hoàn, sự đơn thuần, niềm tin, tình yêu của cô đều đã bị mũi tên kia bắn chết vào đêm tuyết rơi bảy năm trước.
Không cách nào hàn gắn, chỉ còn lại tro tàn!
Bảy năm qua, chuyện mà cô trông ngóng ngày đêm chính là có một ngày nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia, hỏi hắn ta, "Tại sao ngươi phải làm vậy?"
Cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến, chân tướng chuyện này lại tàn khốc đến thế.
Thế nên cô không đợi được nữa rồi, cũng không muốn đợi. Diệp thị chết rồi, mũi kiếm sắc bén nhất của Hiền vương là Tô gia còn phải ở lại trong vỏ thêm ba năm đằng đẵng nữa. Đối với một đời người, ba năm chỉ thoáng qua trong nháy mắt, nhưng đối với Đại Chu mà nói, đây lại là ba năm quan trọng nhất.
Bởi vì thân thể của vị kia tuyệt đối không cầm cự được qua ba năm, hai năm đã là cực hạn.
Còn Hiền vương sao?
Hừ!
Thân phận của cô cũng không phải chỉ là một cô gái bình thường để có thể ném bừa ra bãi tha ma là che giấu được tất cả hành vi phạm tội.
Cô là Thất nãi nãi trên danh nghĩa của Tưởng gia, là nữ y Hoàng đế khâm định, là Kim thần y danh chấn Giang Nam. Nếu cô xảy ra chuyện gì, quan lại trong triều, các môn sinh của Tưởng gia, bách tính Giang Nam chịu ân huệ của cô đều sẽ ra mặt cho cô.
Thử hỏi một gã hoàng tử với đức hạnh có vấn đề, phẩm hạnh bất chính sao mà xứng ngồi lên vị trí kia? Mai sau Triệu Cảnh Diễm đăng cơ rồi, Tô gia sẽ chỉ như là vật trong túi mà thôi.
Cố Thanh Hoàn nhắm mắt, vẻ mặt bình thản không gì sánh bằng.
Tô Tử Ngữ!
Ta thà rằng hi sinh chính mình cũng phải kéo ngươi xuống địa ngục. Chỉ có địa ngục mới là chốn cuối cùng của ngươi.
"Tiểu thư, Sử tiểu thư tới."
Giọng nói của Nguyệt nương bất chợt vang lên, Cố Thanh Hoàn chớp mắt, giấu đi mọi cảm xúc tiêu cực, "Mau để cô ấy vào."Sử Tùng Âm im lặng đi đến, nhìn Cố Thanh Hoàn, không nói tiếng nào đã cởi áo khoác, chui vào trong chăn của Cố Thanh Hoàn, đưa tay ôm eo cô.
Cố Thanh Hoàn vuốt ve khuôn mặt hơi lạnh của Sử Tùng Âm, nhỏ nhẹ hỏi: "Làm sao vậy? Ai lại ăn hiếp cô?"
Sử Tùng Âm không nói, chỉ ôm lấy cô chặt hơn.
Cố Thanh Hoàn cũng không hỏi thêm, rõ ràng nha đầu này đã thức suốt đêm, bây giờ đến tìm cô, nhất định là cất giấu tâm sự gì đó. Với tính tình của cô ấy, hẳn là không nghẹn quá thời gian nửa chung trà đâu.
Ai ngờ đợi hồi lâu, người bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì. Cố Thanh Hoàn cúi đầu nhìn thì thấy Sử Tùng Âm đã nhắm mắt ngủ say.
Cố Thanh Hoàn không khỏi bật cười, uất ức nơi đáy lòng cũng bị quét sạch.
Không hận, cũng không oán.
Cô dém chăn cho Sử Tùng Âm rồi nhắm mắt lại, ngủ thật say.
…
Cố Thanh Hoàn bên này không có động tĩnh, nhưng Tưởng Hoằng Văn bên kia làm thế nào cũng không ngủ được.
Nhất định là hắn ta bị mộng du nên ma xui quỷ khiến thế nào mới nói câu kia ra. Hắn ta thấy cô hoảng hốt, lúng túng chạy trốn, còn thầm toát mồ hôi thay cô.
Trời tối như mực, nếu cô ấy vấp ngã thì sao?
Cô ấy vấp ngã thì liên quan gì ngươi?
Tưởng Hoằng Văn bỗng hoảng hốt bật dậy khỏi giường, đi tới đi lui trong phòng một chốc mà vẫn cảm thấy tim đập thình thịch không thôi.
Không ai biết, khoảnh khắc cô rơi vào lòng hắn ta, hắn ta đã có xung động muốn cúi đầu hôn cô, sau đó hung dữ bồi thêm một câu, "Nha đầu này, đu cao như vậy, có biết nguy hiểm lắm không? Nàng muốn dọa ta sợ chết sao?"
Tại sao lại như vậy?
Sợi dây thần kinh nào bị chập rồi?
Tưởng Hoằng Văn bước mấy bước, tâm trạng nóng nảy dần bình tĩnh lại. Hắn ta mở cửa sổ ra, dựa người vào khung cửa, trên môi lộ ra nụ cười gượng gạo.
Đình Lâm à Đình Lâm, Thất gia ta đây chưa bao giờ nhớ đệ như bây giờ.
Đệ không ở đây, một bầu tâm sự của ta chẳng biết nên nói cùng ai! …
Ân Đại Mi tỉnh lại, đưa tay sờ soạng, chợt phát hiện bên mình không một bóng người, vô cùng hoảng hốt.
"Bích Ngọc, Bích Ngọc!"
Bích Ngọc vào phòng, kéo rèm lên: "Tiểu thư tỉnh rồi?"
"Cô gia đâu?"
Vẻ mặt Bích Ngọc đau xót đáp: "Cô gia ở linh đường, suốt đêm không về."
"Linh đường?"
Ân Đại Mi mới tỉnh, ánh mắt lộ vẻ mê man, một chốc sau hồi thần rồi mới nhớ ra hôm qua Diệp thị đã qua đời.
Cô ta ngồi bật dậy, "Ta ngủ mấy canh giờ rồi?"
"Tiểu thư mới ngủ một canh giờ."
"Mau rửa mặt cho ta, nếu đến trễ sẽ dẫn đến lời ra tiếng vào mất."
Bích Ngọc tức giận giậm chân, cáu kỉnh nói: "Chuyện gì thế này không biết, sớm không chết, muộn không chết, lại nhằm ngay đêm tân hôn của tiểu thư mà chết, xúi quẩy."
"Ngươi câm miệng cho ta." Ân Đại Mi lạnh lùng nói, "Còn nói những lời như vậy thì trở về phủ Anh Quốc công cho ta."
Bích Ngọc đỏ bừng mặt, nước mắt tuôn rơi, nức nở nói: "Nô tỳ chỉ là đau lòng cho tiểu thư, cả đời phụ nữ chỉ có một lần thành hôn, vậy mà tiểu thư còn chưa được động phòng. Hôn sự những người khác đều thuận lợi suôn sẻ, nhưng đến phiên tiểu thư lại thật lận đận, đúng là quỷ quái mà."
Ân Đại Mi nghe vậy liền ngây ra. Cô ta làm sao biết được lễ thành hôn mà cô ta mong mỏi suốt bao năm qua cuối cùng lại thành ra thế này.
Nghĩ tới đây là cô ta lại thấy đau lòng, nước mắt cũng rơi xuống.
"Theo nô tỳ, đều là do ả Cố Thanh Hoàn kia, chính do mấy lời cô ta nói đã khiến phu nhân tức chết."
"Vậy sao? Sao ta không nghe thấy những lời này?" Tấm màn vén lên, Tô Tử Ngữ mặc đồ tang bước đến, vẻ mặt không vui.
Ân Đại Mi thầm hốt hoảng, vội vàng lau nước mắt giải thích: "Tử Ngữ, nha đầu kia nhanh mồm nhanh miệng, chàng đừng chấp nhặt với nó."