Thịnh Thế Kiều Y

Chương 312: Quy tắc của người hành nghề y



Cố Nhị gia mà mọi người trong Cố phủ tìm khắp nơi cũng không thấy, lúc này đang giống như một hồn ma ngập ngừng đứng trước cửa một căn nhà.

Cuối cùng ông ta cắn răng, giơ tay lên gõ mạnh mấy cái: "Mở cửa, mở cửa!"

Hồi lâu sau, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, một bà lão thò đầu ra hỏi: "Ngươi tìm ai?"

Cố Nhị gia nghiến răng: "Nói với chủ tử nhà ngươi, ta là người đàn ông của cô ta!"

Bà lão giật mình sợ hãi, tròng mắt như sắp rớt cả ra ngoài, sửng sốt hồi lâu bà ta mới hoàn hồn, người đàn ông trước mắt chính là Nhị gia của Cố phủ.

Nếu nói trên thế giới này có một kiểu gặp lại là hoàn toàn thay đổi, thế thì vợ chồng Cố Nhị gia chính là như vậy.

Cố Tùng Đào làm sao cũng không thể tin được, người phụ nữ gầy như bộ xương khô trước mắt lại từng là Quận chúa xinh đẹp, đầy đặn.

Triệu Hoa Dương lại càng không dám tin, người đàn ông râu ria xồm xoàm, sắc mặt tái xanh trước mắt lại từng là Cố Nhị gia phong lưu tài tuấn, tiếng tăm lẫy lừng.

Hai người nhìn đối phương, một lúc lâu sau thì thở dài.

Giống như họ đã xa nhau cả một đời.

Cố Tùng Đào hít sâu một hơi, đang định lên tiếng thì bắt gặp ánh mắt vẫn lợi hại như xưa của Triệu Hoa Dương, lập tức nuốt lại lời vào trong miệng, gục đầu không nói gì.

Triệu Hoa Dương cũng không nói câu nào, chỉ cúi đầu rơi nước mắt, một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi: "Ông đến đây làm gì?"

Cố Tùng Đào dựa theo những lời đã suy nghĩ sẵn trong đầu trước khi vào cửa, đau xót đáp: "Ta đến đón bà về phủ. Suy cho cùng ta với bà cũng từng là phu thê, lại chưa hòa ly, bà ở bên ngoài thế này cũng không hay."

Trong lòng Triệu Hoa Dương hơi ngạc nhiên, thế nhưng ngoài miệng vẫn ung dung đáp: "E rằng không phải là đến để đón ta đâu."

"Bà nói gì vậy chứ, ta không đến đón bà thì còn đón ai."

Nét mặt của Triệu Hoa Dương trở nên đau đớn, bà ta vò khăn tay, khóc không thành tiếng: "Nay ta còn mặt mũi nào mà quay về nữa. Cứ để ta chết ở bên ngoài đi."

Trong lòng Cố Tùng Đào khẽ dao động, ông ta cũng không lên tiếng mà cầm chung trà lên uống một ngụm, sau đó thuận thế ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ: "Bà yên tâm đi, có ta ở đây, trong phủ không ai dám nói gì đâu. Hoa Dương, nay chúng ta đều đã thế này cả rồi, nửa đời còn lại cứ thế mà sống với nhau là được."

Thấy ông ta chân thành như vậy, Triệu Hoa Dương cũng mềm lòng.

Phủ lão Tề vương không còn nữa, cô nhi quả phụ bọn họ tuy không phải lo ăn lo mặc, nhưng suy cho cùng không có đàn ông làm trụ cột gia đình, lại thêm Hoàng thượng vẫn chần chừ chưa chịu xử lý hai mẹ con bà ta, bà ta vẫn còn lo ngay ngáy trong lòng, ngày nào cũng sống trong lo sợ.

Chỉ là nghĩ tới lời dặn của con gái, bà ta chợt nảy ra một ý, giả vờ dịu giọng nói: "Có thật là ông muốn cùng ta yên ổn sống qua ngày, không ghét bỏ chuyện của lão Tề vương phủ chứ?"

Thấy bà ta đã ngỏ lời, Cố Tùng Đào giơ tay ra ôm lấy vai bà ta, dịu giọng đáp: "Sao có thể giả được."

Triệu Hoa Dương vui vẻ nói: "Coi như ông còn có chút lương tâm. Đúng lúc căn nhà này cũng đến hạn rồi, chúng ta thu dọn rồi xuất phát thôi."

Giống như bị tạt một gáo nước lạnh giữa ngày đông buốt giá, Cố Tùng Đào giật mình sợ hãi, rụt tay lại rồi đẩy bà ta ra, hỏi: "Bà nói cái gì?"

Trong lòng Triệu Hoa Dương chợt hẫng một nhịp, nhưng lại không để lộ ra, bà ta nhìn người đàn ông trước mặt rồi đáp:

"Nếu ông không đến thì ta cũng quay về tìm ông thôi. Căn nhà này là nhà thuê, sắp đến hạn rồi, cô nhi quả phụ chúng ta không biết phải đi đâu ở. Nhị gia, ông yên tâm đi, từ nay về sau ta… nghe ông hết, không nóng tính, đánh mắng ông nữa."

Cố Tùng Đào ngây người. Không phải người ta nói trước lúc lâm chung, lão Tề vương phi đã để lại tất cả tiền bạc cho Triệu Hoa Dương hay sao, chẳng lẽ tin đồn đó là giả.

Giống như không thể tin được vậy, Cố Tùng Đào tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm vào Triệu Hoa Dương. Một cái áo ngoài hình lá trúc màu xám nửa mới nửa cũ, trên đầu cũng không có trang sức.

Triệu Hoa Dương thấy ông ta như vậy, trong lòng lạnh lẽo. Bà ta cắn răng, giơ tay ra ôm lấy người đàn ông rồi dịu dàng hỏi: "Tại sao Nhị gia lại nhìn ta như vậy?"

Bị đôi bàn tay lạnh lẽo sờ vào, Cố Tùng Đào kinh hãi, vội vàng hất ra rồi cười lạnh liên tục.

"Nhị gia?"

Triệu Hoa Dương không cam lòng, lại bám lấy.

Cố Tùng Đào tức giận đẩy ra.

Hừ, ông ta tìm đến cửa chẳng qua là vì bạc. Nếu người phụ nữ này đã không còn bạc, thế thì còn cầu xin làm gì.

"Nhị gia, Nhị gia, không xong rồi, lão gia… lão gia… không xong rồi. Tiểu nhân tìm ngài khổ sở quá, ngài mau về cùng tiểu nhân, sắp không kịp nữa rồi!"

Tổng quản Cố phủ nhễ nhại mồ hôi vội vàng chạy tới, mặc kệ tôn ti trật tự, lập tức kéo Cố Nhị gia chạy ra ngoài.

Cố Tùng Đào trước bị Triệu Hoa Dương làm cho giật mình, sau lại bị chuyện của phụ thân khiến cho hoảng sợ, cả người như bước trên mây, mất hồn lạc phách rời khỏi đó.

Sau bức bình phong, Ngô Nhạn Linh lặng yên đi ra, cười lạnh nói: "Mẫu thân, loại đàn ông như vậy, hòa ly cho rồi."

Lòng Triệu Hoa Dương lạnh lẽo. Mấy ngày nay, tia hi vọng cuối cùng trong lòng bà ta cũng bị dập tắt, bà ta không nổi nên khóc rống lên: "Con à, sau này mẹ con ta phải sống thế nào đây?"

Ngô Nhạn Linh vô cảm, trên gương mặt tuyệt đẹp là sự tàn nhẫn."Mẫu thân, người phải tin con, tất cả rồi sẽ tốt thôi!"



Đêm khuya giờ Tý.

Cố Thanh Hoàn mệt mỏi ngồi lên xe ngựa, Tưởng Hoằng Văn trợn tròn hai mắt nhìn cô.

"Sao rồi?"

Cố Thanh Hoàn bị gió lạnh thổi, đầu óc không còn căng lên đau đớn như lúc nãy. Cô ngẩng đầu, đáp: "Bệnh phổi của người này đã rất nghiêm trọng, trong nhà lao quá tối, không thi châm được. Nếu muốn trị, chỉ có thể đưa người ra ngoài, hơn nữa…"

"Còn gì nữa?" Tưởng Hoằng Văn đang nghe chăm chú, thấy cô đột nhiên không nói tiếp nữa.

Cố Thanh Hoàn xoa trán, thở dài trả lời: "Hơn nữa… hắn ta thực sự không thể sống quá một tháng nữa."

Tưởng Hoằng Văn nghe mà ngây người, một lúc sau mới nói ra nghi hoặc của mình: "Không thể sống quá một tháng nữa, tại sao phải tốn nhiều công sức như vậy để chữa trị?"

"Huynh đoán xem." Cố Thanh Hoàn nghiến răng.

Ta đoán cái gì mà đoán, nếu gia đoán ra được đã không phải hỏi cô. Tưởng Hoằng Văn bị cô hỏi như vậy, cười cũng không được, bực cũng chẳng xong.

Cố Thanh Hoàn cười châm chọc, nói: "Chẳng qua là lấy cái cớ thôi."

"Thế là ý gì?"

"Ý là, sức khỏe Hoàng thượng không tốt, văn võ bá quan không ai là kẻ ngốc cả, dồn dập đứng theo bè. Vương gia dùng Sở Lôi làm cái cớ để thăm dò chúng ta mà thôi."

"Ý của cô là chúng ta bị người ta coi như con khỉ đùa giỡn sao?"

"Cũng không đến hoàn toàn là vậy, nếu Vương gia thực sự có ý nâng đỡ Thọ vương lên ngôi, thế thì đây là chuyện đôi bên cùng có lợi."

Cố Thanh Hoàn suy tư nói tiếp: "Theo như ta biết, Tả Thị lang của Công bộ chính là môn sinh của Vương Các Lão. Nếu huynh có thời gian, chi bằng mời ông ta đến Vạn Hoa Lâu thăm dò thử xem."

Tưởng Hoằng Văn lập tức hiểu ra nên bảo: "Vậy ta sẽ quyết định thay Đình Lâm. Thế… chuyện của Sở Lôi thì chúng ta phải làm thế nào?"

"Cứu!"

Cố Thanh Hoàn quyết định rất nhanh: "Huynh phải cho người ta nhìn thấy, thực lực của Thọ vương tuyệt đối không kém hơn Hiền vương."

Tưởng Hoằng Văn vỗ đùi, hai mắt lập tức sáng bừng: "Chuyện này để ta nghĩ cách, đúng rồi…"

"Cái gì đúng rồi?"

Đuôi mắt Tưởng Hoằng Văn khẽ nhướng, hắn ta trầm giọng nói: "Có người đến rồi."Hắn ta vừa dứt lời, tiếng vó ngựa lập tức vang lên. Trần Bình nhìn thấy người đến thì vội nói: "Tiểu thư, là Diệp Thanh."

Cố Thanh Hoàn ló đầu ra, còn chưa lên tiếng, Diệp Thanh đã gấp gáp nói trước.

"Tiểu thư, tiểu thư… phu nhân quỳ ngoài cửa phủ chúng ta, khuyên thế nào cũng không được."

Cố Thanh Hoàn kinh ngạc. Cô và Tưởng Hoằng Văn đưa mắt nhìn nhau: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Cố lão gia sắp không được rồi!"

"Ha, nhanh như vậy đã sắp không được rồi, lão già này lợi hại lắm cơ mà?" Tưởng Hoằng Văn không nhịn được châm chọc.

Cố Thanh Hoàn lườm hắn ta, trong lòng thầm nghĩ một khi đã độc mồm thì người đàn ông này cũng lợi hại lắm.

Nửa đêm, cửa Thanh phủ sáng rực.

Cố Thanh Hoàn bước đến đỡ Ngụy thị, thở dài hỏi: "Sao phu nhân phải khổ như vậy?"

Ngụy thị giàn giụa nước mắt, cầm tay Cố Thanh Hoàn, khóc thút thít nói: "Lục nha đầu, tổ mẫu biết nỗi hận trong lòng con. Thế nhưng dù hận thế nào, suy cho cùng ông ta cũng là tổ phụ của con, cầu xin con nể mặt tổ mẫu, cứu ông ta đi."

Cố Thanh Hoàn thầm cười khổ.

Trên đời này, luôn có người thích mang ân cầu báo, nhưng bản thân cô vẫn không thể từ chối. Ngụy thị ít nhiều gì cũng có ân huệ với cô, khi cô rời khỏi Cố phủ, Ngụy thị chưa bao giờ tìm cô nhờ vả bất cứ điều gì.

Duy chỉ có một lần, chính là lần ba người đàn ông của Cố gia vào ngục. Cô tránh mặt không gặp, Ngụy thị hiểu rõ nên không dám đến nữa.

Còn lần này, Ngụy thị lại lấy tư cách là trưởng bối, quỳ xuống cầu xin cứu chữa, dù thế nào thì bản thân cô cũng không thể trốn tránh được.

Nhưng nếu ra tay chữa trị… chỉ e di mẫu trên trời có linh thiêng sẽ không tha thứ cho cô.

Ngụy thị thấy Cố Thanh Hoàn không nói gì, hạ quyết tâm định quỳ nữa, thế nhưng đã bị một bàn tay chặn lại.

Sắc mặt Tưởng Hoằng Văn hơi lạnh, hắn ta nói: "Nếu chữa trị cho ông ta, thế thì cô ấy phải đối diện với mẫu thân đã sinh thành dưỡng dục mình như thế nào? Nếu không chữa trị, thế thì cô ấy lại mang danh bất trung bất hiếu. Nếu thực lòng thương yêu cô ấy thì sao lão phu nhân lại dồn cô ấy vào hoàn cảnh khó xử này?"

Ngụy thị ngước đôi mắt đẫm lệ lên, ngơ ngác nhìn người thanh niên trước mặt, không nói được câu nào.

"Gọi Phúc bá đến đây!"

Cố Thanh Hoàn hít sâu một hơi, bảo: "Phu nhân, y thuật của ta là do Phúc bá dạy cho, bảo bá ấy đến khám bệnh đi."

Đã nói đến nước này rồi, trong lòng Ngụy thị cũng hiểu rõ. Bà ta không thể yêu cầu nhiều hơn được nữa, đành phải nuốt nước mắt vào trong mà đồng ý.

Không ngờ Tiền Phúc tiến lên, nhìn thẳng vào Cố Thanh Hoàn, dùng âm thanh đủ để hai người nghe thấy được, thấp giọng hỏi: "Chẳng lẽ tiểu thư đã quên gia huấn của Tiền gia rồi hay sao?"

Cố Thanh Hoàn run rẩy, nụ cười khổ sở càng đậm hơn: "Phúc bá, nhất định phải làm như vậy hay sao?"

Tiền Phúc nghiêm mặt đáp: "Tiểu thư, nếu Nhị nãi nãi ở trên trời có linh, chắc chắn sẽ không trách người đâu. Nếu có trách tiểu thư, sau này ta sẽ đích thân bồi tội với người."

Tưởng Hoằng Văn cười lạnh, đang định nói giúp Cố Thanh Hoàn thì đã bị Nguyệt Nương kéo lại: "Thất gia, người hành nghề y có quy tắc của người hành nghề y."



Màn lụa trong phòng được cuộn lên, trên chiếc giường Bách Tử rộng lớn, một người đàn ông già cả đang nằm.

Thanh Hoàn nhớ lại lần đầu tiên gặp ông ta. Lúc đó ông ta mặc áo gấm, ngồi trên ghế cao, nhìn cô bằng ánh mắt đầy chán ghét, giống như đang nhìn một bãi phân chuột, liếc nhìn thêm một cái chỉ thêm bẩn mắt.

Lúc đó, gương mặt ông ta hồng hào, hăng hái, dường như chỉ cần ông ta giơ tay ra là đã bóp chết được người khác, thậm chí còn không cần lãng phí chút sức lực nào. Còn bây giờ… Cố Thanh Hoàn nghi ngờ, không biết linh hồn của ông ta đã rời khỏi thân xác già nua khô khốc kia chưa.

Lúc này, cô lại bình tĩnh khác thường.

Một người tham luyến hồng trần, còn điều gì có thể khiến ông ta không cam lòng hơn là cái chết chứ.

Cô giơ tay ra, bắt mạch, tập trung, trầm tư suy nghĩ…

Hồi lâu sau, Cố Thanh Hoàn quay đầu lại, lắc đầu với Ngụy thị đang nhìn mình: "Chuẩn bị hậu sự đi, ta sẽ nghĩ cách khiến ông ta tỉnh lại, các người nghe xem ông ta có còn điều gì muốn nói nữa không."

Đã đến mức này rồi sao? Ngụy thị khóc như mưa: "Con à, có thật không thể cứu được nữa không?"

Ánh mắt của Cố Thanh Hoàn lạnh đi: "Ta đã đến đây thì nhất định sẽ tận lực. Chuyện có thể cứu mà không cứu, ta nhất định không làm."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv