Mọi người nghe vậy, trái tim nặng trĩu. Đến cả chết cũng đem ra dùng, xem ra Ngô Nhạn Linh này đã quyết ý.
"Lục tiểu thư, lão tổ tông cho gọi cô sang."
Cố Thanh Hoàn nghe thế, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Hoằng Văn. Cô chỉ phụ trách chuyện xem bệnh, chuyện cưới gả không có quan hệ gì với cô.
Tưởng Hoằng Văn tỏ vẻ vô tội mà nháy mắt với cô. Xin lỗi Thanh Hoàn, lão tổ tông tin muội, ta cũng không còn cách nào khác.
"Đứa bé ngoan, ta chỉ hỏi con một câu, cô gái này có thể để vào cửa hay không?"
Cố Thanh Hoàn đứng trước giường, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi cất giọng nói: "Nếu lão tổ tông đã tin con, vậy con cũng ăn ngay nói thật, không thể được."
Cô đã nếm trải thủ đoạn của Ngô Nhạn Linh, lợi hại hơn hai tiểu thư thứ xuất kia gấp nhiều lần, tâm tư sâu không lường được. Hơn nữa, đằng sau cô ta còn có một Triệu Hoa Dương - một người đàn bà khó giải quyết hơn.
Cô vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng chuyện hai mẹ con này bày liên hoàn kế ở chùa Diên Cổ, chẳng qua cô chưa ra tay xử lí thôi.
Lục gia chỉ biết đọc sách, tâm tư đơn thuần, nếu cưới người như vậy làm vợ, chỉ sợ Tưởng gia sau này sẽ khó mà bình yên.
Lão tổ tông nghe xong, đôi mắt hơi híp bỗng mở bừng, "Đứa bé ngoan, dìu ta đứng dậy."
"Lão tổ tông, người định..."
"Con à, chuyện này không thể kéo dài thêm, danh tiếng trăm năm của Tưởng gia không thể để hủy hoại trong tay một đứa nghiệt tử."
Cố Thanh Hoàn thấy ánh mắt bà sáng ngời, dường như đã có quyết định, cô bước đến dìu bà cụ đi.
Trong phòng khách, mùi thuốc nồng nặc.
Sau tấm màn thêu, đầu Ngô Nhạn Linh quấn băng vải, đôi mắt đẹp nhắm chặt, khuôn mặt trắng bệch.
Tưởng Hoằng Ngôn đứng trước giường, vẻ mặt đau xót, nắm chặt đôi tay nhỏ nhắn của người trong lòng, đôi mắt nhìn chăm chú, không dịch chuyển chút nào, ngay cả lão tổ tông đến cũng không tới hành lễ.
Lão tổ tông ngồi xuống ghế thái sư, gậy long đầu nện mạnh xuống đất một cái.
"Hoằng Ngôn, ngươi tới đây cho ta, quỳ xuống."
Tưởng Hoằng Ngôn do dự một lát, cuối cùng đặt tay Ngô Nhạn Linh xuống, quỳ rạp xuống đất.
"Cầu xin lão tổ tông đại phát từ bi, tác thành cho tôn nhi, về sau tôn nhi sẽ luôn nghe lời người, sẽ không ngỗ ngược thêm lần nào nữa."
Lão tổ tông cười gằn, ánh mắt như mũi tên nhìn sang Triệu Hoa Dương ở mép giường.
"Trên đời có ngũ luân. Vua ra vua, tôi ra tôi, cha ra cha, con ra con, có tình có nghĩa, tương thân tương ái, đây là đạo làm người; phu thê thay lòng, thủ túc tương tàn, bằng hữu dối trá, bất nhân bất tín, vi phạm luân thường, dù có hình hài con người, nhưng vẫn không được xem là con người. Ngươi đọc sách thánh hiền, lại thần không ra thần, con không ra con, bất nhân bất tín, không xứng làm người."
Tưởng Hoằng Ngôn hổ thẹn, nước mắt rơi xuống, "Lão tổ tông, tôn nhi sai rồi, thế nhưng tôn nhi thật sự yêu cô ấy, không thể rời ra cô ấy một khắc nào."
Cố Thanh Hoàn nhìn dáng vẻ thâm tình của hắn ta, trong lòng thầm than. Có đọc nhiều sách hơn nữa, học vấn cao hơn nữa cũng có ích lợi gì, không nhìn rõ thế sự, không phân biệt được thị phi, vậy cũng chỉ là thứ bỏ đi. Cô còn đang nghĩ ngợi, lại nghe lão tổ tông nói tiếp: "Ngươi mở miệng ra là muốn ta tác thành cho ngươi, được, ta sẽ tác thành cho ngươi. Thế nhưng, cô gái này là con cháu tội nhân, Tưởng gia trung quân ái quốc, ngươi không xứng là người. Mà phụ thân, huynh đệ của ngươi vẫn còn phải dừng chân trong Kinh thành này. Thế nên, cô gái này chỉ có thể nạp vào làm thiếp, vị trí chính thất sẽ có người khác."
Triệu Hoa Dương vừa nghe con gái phải làm thiếp, tức giận đến nhướng mày: "Con gái ta đường đường là tiểu thư vọng tộc, tuyệt đối không thể làm thiếp!"
Lão tổ tông từ tốn đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Triệu Hoa Dương, nở nụ cười mỉa mai, "Làm thiếp đã là đề cao cô ta. Nếu không phải Hoằng Ngôn yêu thích, người này dù vào Tưởng phủ làm nô bộc, ta còn ghét bỏ cô ta có lòng dạ độc ác."
"Bà..." Triệu Hoa Dương giận đến trợn trừng mắt.
Lão tổ tông chống gậy, bước từng bước đến trước mặt bà ta, trong mắt không hề che giấu vẻ khinh bỉ: "Triệu Hoa Dương, có mấy lời ngươi biết, ta biết, nói ra thì khó nghe. Ngươi thật sự coi ta già rồi mắt mờ, hoàn toàn không biết gì về chuyện chùa Diên Cổ trước đây sao?"
Triệu Hoa Dương toát mồ hôi lạnh, há miệng rồi lại ngậm lại, hoảng sợ tột cùng. Nếu chuyện này bị lật ra, mẹ con bà ta tuyệt đối không gánh nổi hậu quả.
Lão tổ tông liếc mắt nhìn người trên giường, giọng điệu hơi cao lên: "Ta không ngại nói cho ngươi biết, dù con gái ngươi có chết ở Tưởng gia ta cũng không sợ. Không trở mặt, thứ nhất là vì Tưởng gia cần cái mặt mũi này, thứ hai, Tưởng Hoằng Ngôn là cháu của ta."
Triệu Hoa Dương không phun ra nổi một câu phản bác nào, ra sức cắn chặt răng, không để sự căm hận lộ ra ngoài.
Lão tổ tông ngẩng cao đầu, ánh mắt đầy tinh minh: "Người đâu, sắp xếp cho Ngô tiểu thư ở viện Lãnh Nguyệt góc Tây Bắc, tối nay bày tiệc trong phủ, nạp di nương cho Lục gia."
Vừa dứt lời, Tưởng Hoằng Ngôn quỳ gối lê đến trước mặt bà, cuống quít dập đầu tạ ơn, "Đa tạ lão tổ tông tác thành, đa tạ lão tổ tông tác thành."
Một mầm tương tư, hai bên sầu khổ, chỉ cần hắn ta và Linh Nhi có thể ở bên nhau, dù là chính thất hay là nha hoàn, hắn ta cũng đều mừng vui.
Lão tổ tông nhìn hắn ta, ánh mắt thất vọng, đường đường là Trạng nguyên, chữ nghĩa đầy bụng, cuối cùng đến cả tốt xấu cũng không phân biệt nổi, đều là sơ sót của bà!
"Ngày mai ngươi dâng thư bẩm tấu việc này rõ ràng lên Hoàng thượng cho ta, nếu Hoàng thượng dùng ngươi, vậy ngươi tiếp tục làm cái chức quan nhỏ của mình, nếu Hoàng thượng bực ngươi, lập tức dâng sớ từ quan.""Mọi chuyện đều nghe theo lão tổ tông sắp xếp."
Lời Tưởng Hoằng Ngôn tựa như một con dao sắc đâm thẳng vào lồng ngực Triệu Hoa Dương, nước mắt bà ta lã chã tuôn rơi. Bà ta nhìn về phía người trên giường, tim như bị dao cắt.
Rốt cuộc là gừng càng già càng cay.
Con gái à, mẫu thân có thể giúp con cũng chỉ có đến đây thôi. Tưởng gia này là con trăm phương ngàn kế muốn tiến vào, chỉ mong con bình an vui sướng, đời này mẫu thân sẽ không hối hận.
Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ khóe mắt, Ngô Nhạn Linh đã tỉnh lại từ lâu, nghe được những lời nói không mang theo chút ấm áp nào của lão tổ tông, cô ta không kìm được mà siết chặt bàn tay giấu trong chăn, đầu ngón tay đâm vào trong thịt mà lại chẳng thấy đau đớn.
Thiếp?
Cô ta tốn nhiều công sức như vậy, bày mưu lập kế lâu như vậy, cuối cùng chỉ tranh được một vị trí thiếp?
Một vở hài kịch đã hạ màn.
Triệu Hoa Dương dù không cam lòng đến đâu cũng chỉ có thể cười làm lành với lão tổ tông rồi rời đi. Con gái lấy vị trí thiếp ghi tên vào Tưởng gia, sinh hoạt tốt hay kém đều nằm trong tay người khác.
Bà ta ở nội trạch lâu năm, hiểu rõ đạo lí trong này.
Tam phu nhân Hàn thị dù không cam lòng đến đâu cũng chỉ có thể gượng cười vui trước mặt mọi người, chiêu này của lão tổ tông đã là biện pháp thỏa đáng nhất. Kế sách hiện nay là phải tìm cho con trai một thê tử tốt, đè Ngô Nhạn Linh xuống.
Cố Thanh Hoàn trở lại phủ, nằm nghiêng trên phản gỗ, mệt mỏi không muốn nói chuyện. Vẫn là lão tổ tông lợi hại.
Một vị trí thiếp thất, vừa có thể bảo vệ được tôn tử có tiền đồ nhất, lại có thể dẹp loạn phong ba lần này, còn có thể ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ, đồng thời có thể giải thích với phía Hoàng đế, thủ đoạn đúng là không phải người thường có thể sánh được.
Huống hồ thiếp thất của Tưởng gia thông thường còn chẳng được ra khỏi cửa viện, không khuấy đảo được phong ba gì.
Chỉ sợ Ngô Nhạn Linh tâm cao khí ngạo, lại gây chuyện thị phi, xúi giục Tưởng Lục gia đối nghịch với người nhà, như vậy thì ầm ĩ rồi.
Nguyệt Nương thấy tiểu thư không nói, bước đến khuyên lơn: "Tiểu thư cần gì lo lắng vì hai mẹ con kia, lão tổ tông lợi hại như vậy, chẳng lẽ còn không trị nổi một tiểu thiếp."
Cố Thanh Hoàn ngưng thần, chăm chú nhìn Nguyệt Nương một hồi rồi nói: "Ta không lo lắng chuyện này. Ta chỉ đang suy nghĩ Ngô Nhạn Linh phí hết tâm tư dụ dỗ Tưởng Hoằng Ngôn, chẳng lẽ chỉ để tìm người che chở?"
"Hừ!"
Nguyệt Nương hừ lạnh, "Tiểu thư, nô tỳ lại cảm thấy hả dạ. Giằng co cho lắm, kết quả chỉ là một vị trí thiếp, hừ, coi như là báo ứng của cô ta."
Vừa dứt lời, tiếng nói của Xuân Nê bỗng vang lên, "Thất gia, sao ngài lại đến rồi?"
"Tìm tiểu thư của ngươi có chuyện quan trọng."Cố Thanh Hoàn chau mày, chẳng lẽ Ngô Nhạn Linh lại gây chuyện gì rồi?
Cô vội ra đón, còn chưa mở miệng, Tưởng Hoằng Văn đã lo lắng nói nhỏ: "Thanh Hoàn, Đình Lâm gửi thư."
Cố Thanh Hoàn thầm giật mình sợ hãi, cô mới về Kinh ba ngày, sao đã có thư đến, chẳng lẽ độc trong người hắn tái phát?
"Mau mau lấy ra cho ta xem!"
Tưởng Hoằng Văn buồn cười, lấy thư trong ngực áo ra, "Đòi thư vội vã như vậy, ta có lợi lộc gì không?"
Lúc này Cố Thanh Hoàn mới biết mình mắc bẫy, tức giận đến mức mặt đỏ ửng, xoay người liền đi vào trong phòng.
"Được rồi, được rồi, đều là lỗi của ta, Lục tiểu thư à, muội đại nhân có đại lượng, mau cầm thư xem đi. Thương cho ta bận một đống chuyện còn phải vội vàng chạy đến, kết quả còn phải tạ lỗi."
Cố Thanh Hoàn nghe vậy, xoay người lại, ánh mắt gợn sóng nhìn về phía hắn.
"Đừng nhìn ta như vậy, người nào đó sẽ ghen đấy. Được rồi, ta phải đi đây."
"Đi đâu?"
"Sử Lỗi, Cao Tiểu Phong ở Vạn Hoa Lâu chờ ta, nói là muốn đón gió tẩy trần cho ta, rượu này không uống không được!"
"Hôm nay không phải ngày lành của Lục gia sao, nếu huynh đi, lão tổ tông có tức giận không?"
Tưởng Hoằng Văn cười nói: "Muội ngốc hay sao, một di nương mà thôi, nào đáng cho ta ra mặt, ả đàn bà kia, ta liếc mắt một cái còn ngại tốn sức."
Lời này nghe thật khoan khoái, Cố Thanh Hoàn cười nói: "Vậy huynh uống ít thôi."
"Không thể ít được, gia đã nhịn hơn một tháng rồi, đang muốn say sưa một phen."
"Uống chết luôn huynh đi!"
Cố Thanh Hoàn cầm thư, quở trách trông theo bóng lưng hắn ta, khóe miệng cong cong.
Thư rất ngắn, chỉ vỏn vẹn vài nét bút, lại khiến người xem mặt đỏ tới mang tai, tim đập rộn lên.
"Hoàn Hoàn, vừa mới chia cách, nỗi nhớ đã lại dâng trào, trước mắt đều là nàng, duỗi tay chạm vào rồi lại là hư vô. Chợt hiểu ra, câu thơ "Vì ai nên nỗi thân tiều tụy" chẳng hề giả dối. Mong nàng cũng như ta vậy, nhớ đến ta!"
Cố Thanh Hoàn nhắm mắt, ôm ngực, từng từng nét chữ viết trên giấy rắn rỏi, tựa như hắn vậy, vui đùa không chịu gò bó.
Cũng không che giấu sự yêu thích đối với cô, đặt cả trái tim trước mặt cô, cô nhìn thấy thì tốt, không nhìn thấy cũng tốt, dù sao, hắn sẽ luôn ở đây.
Lại đọc thư một lần nữa, cẩn thận cất lại, để vào ngăn bí mật nơi đầu giường, một quạt một ngọc bội, những thứ này cũng đều là đồ vật của hắn.
Tình cảm không biết từ bao giờ đã trở nên thắm thiết.
Cố Thanh Hoàn cười khẽ, rốt cuộc là hắn đã chiếm lấy trái tim của mình tự bao giờ.
Tưởng Hoằng Văn nhấc chân đi ra ngoài viện, lại thấy Sử Tùng Âm cách mấy trượng chầm chậm bước tới.
Bốn mắt nhìn nhau, ít nhiều có phần xấu hổ. Sử Tùng Âm sững lại, không hề nghĩ rằng tới tới lui lui cũng có thể gặp phải, thật đúng là oan nghiệt.
"Thất gia."
Khóe mắt thoáng giật nhẹ, gò má trắng ngần dâng lên ráng đỏ, trái tim Tưởng Hoằng Văn không hiểu sao lại đập thình thịch.
"Sử tiểu thư."
Sử Tùng Âm khẽ gật đầu, đi vòng sang bên cạnh hắn, ánh mắt không chút lưu luyến.
"Sử tiểu thư." Tưởng Hoằng Văn đột nhiên gọi cô lại.
"Thất gia có gì muốn dặn dò?"