Một ngày mới dành thời gian chuyên tâm vào thiết kế. Nhâm Phó Hạ trong phòng làm việc cùng với các đồng nghiệp khác, họ vẻ hay buôn chuyện, còn Nhâm Phó Hạ thì lại dán mắt vào máy tính, tay cầm bút viết viết lại ngừng.
“Phó Hạ, em chỉnh sửa bộ thiết kế xong chưa.” Nữ đồng nghiệp bên cạnh hỏi Phó Hạ.
Nhâm Phó Hạ nhìn qua rồi quay mặt lại trả lời: “Vẫn chưa!”
“Của chị xong rồi nè, chị tính ra ngoài mua đồ ăn trưa! Em có muốn ăn cùng không?” Nữ đồng nghiệp vui vẻ hoà đồng nói.
Nhâm Phó Hạ nhìn qua cô ta và cười nhẹ một cái: “Không cần ạ! Tí em sẽ đi ăn cùng bạn.”
“Vậy thì tiếc cho chị rồi ha ha, thôi chị đi đây.”
“Vâng.”
Nhâm Phó Hạ vùi đầu vào làm việc tiếp, cô muốn quên, cô không muốn nhớ gì. Một chút gì cũng chẳng nhớ, nếu như trót nhớ thứ gì về quá khứ vừa rồi cô sẽ cảm thấy lồng ngực mệt khó thở.
Công việc, cho cô quên hết mọi thứ.
...
Tầm trưa... Nhâm Phó Hạ làm đúng như lời hẹn tới chỗ làm của Diệp Thư Cát Ly rủ cô ta xuống nhà ăn của công ty.
Ngày hôm nay chẳng có tâm trạng gì nên Phó Hạ cũng khó nuốt nổi cơm và lười biếng nói chuyện, cô chỉ nghe Cát Ly bên cạnh lải nhải vớ vẩn.
Một ngày nhạt nhẽo lại bắt đầu trôi đi, Nhâm Phó Hạ tan sở.
“Thần Hạ, cậu muốn đi uống chẹp chẹp không?”
Nhâm Phó Hạ ngẩng đầu ra nhìn phía trước, tâm không toan tính gì nên liền trả lời đi cùng Diệp Thư Cát Ly.
Chiếc xe đậu một bên lề đường, cách không xa đó có một quán bar khá lớn, có người đi vào cũng không phải nhiều. Nhâm Phó Hạ vừa bước ra xe đã bị Diệp Thư Cát Ly dắt tay vui vẻ tưng bừng đi vào.
“Đi chậm chút đi!”
“Vào chỗ này tha hồ vui vẻ, chỗ này á... có nhiều trai đẹp lắm đấy Hạ.” Vừa nói Cát Ly vừa cười như chúa tà d.â.m.
Nhâm Phó Hạ bên cạnh nhếch cánh môi như có ý chút khinh bỉ biểu cảm đó rồi hỏi: “Sao cậu biết có nhiều trai? Từng đến rồi à!”
Diệp Thư Cát Ly lại cười hì hì như ngáo: “Mới biết gần đây thôi! Nào đi lẹ nhanh chơi nào.”
Bước vào trong quán mới thấy cũng không tồi, nhạc mở với tiếng không quá ồn, người ở cũng rất gọn gàng, nơi đây không có những cô gái múa cột hay bưng rượu gì cả. Khác xa so với suy nghĩ vừa rồi của Nhâm Phó Hạ.
Lần đi bar này có vẻ tốt hơn năm lần trước kia.
Nhâm Phó Hạ theo Cát Ly tới một bên bàn còn trống. Bàn ghế khá lớn và dài, sạch sẽ vẫn chưa có ai ngồi tới. Diệp Thư Cát Ly vội kéo Phó Hạ ngồi vào rồi gọi đồ.
Bầu không khí xáo trộn, tiếng nhạc nhỏ dần Phó Hạ bắt đầu nghe thấy những tiếng nói xì xào. Quán bar này thật sự không tồi, lần đầu cô thấy một quán bar sạch như vậy.
“Ok không Thần Hạ, quán này rất tốt mà đúng không? Nếu cậu muốn có trai bên cạnh, nhìn thấy mấy người đang nhìn chúng ta không? Chỉ cần cậu vẫy tay họ sẽ tới ngay đấy.”
“Không tồi!”
“Ha ha, tớ gọi vài người tới uống cùng... nha!” Mặt của Cát Ly bỗng tối dần.
Mà cả người Nhâm Phó Hạ như bị bóng tối chiếm lấy, cô hơi nhướng mày, sống lưng hơi lạnh cô liền quay đầu lại nhìn. Đập vào tầm mắt cô là những thân thể to, dài, Nhâm Phó Hạ ngẩng đầu lên, cô nhận được những nụ cười hay một vài khuôn mặt ảm nhạm, không cảm xúc.
“Chào hai em, có thể cho tụi anh ngồi chung được không?”
......................
Nơi lề đường đậu vài con xe, bầu không khí khá yên ổn bỗng tiếng xe đâu đó vang rất giòn dã. Con đường lớn ba chiếc xe hơi trông rất sang trọng nối hàng nhau chạy lên hàng lề, từng chiếc đậu vào vị trí.
Những kẻ đi xung quanh đó coi bộ dán mắt không rời rồi!
Ba chiếc xe màu đen hết lần lượt là Lamborghini, Bugatti La Voiture Noire, Mercedes-Maybach Exelero. Sự hào nhoáng giàu có này chẳng ai có thể rời đi trước mà không ngắm, bao nhiêu con mắt trầm trồ, mồm há hốc, cửa xe mở ra họ đều thấy ba người đàn ông mặc Âu phục.
“Thằng Thiệu nói tầm chục phút nữa mới tới, chúng ta vào trước đi.”
“Thằng đó lịch trình kín mít lần nào tụ họp nó chẳng tầm chục phút một tiếng mới đến.”
“Đi vào thôi!”
“Ừm!”
“Ờ!”
Ba đôi chân thẳng tiến bước đi.
“Chỗ ngồi đó có người rồi! Mấy chỗ khác cũng chẳng còn dư... Chung Ngụy, đi ngồi chung hay đứng uống.”
“Uông Thần Diêu, chẳng phải bar của mày sao? Kêu phục vụ xếp chỗ ngồi khác cho họ đi, chỗ đó chúng ta mỗi lần tới là ngồi suốt nên bây giờ tớ cũng không thích chỗ khác đâu.”
“Không sao, ngồi chung cũng được! Chắc hai người đó cũng rời đi sớm thôi!”
Nói xong Chung Ngụy liền bước lên phía trước, Uông Thần Diêu, Thôi Lục cũng theo sau.
...
“Vâng, vâng... ba anh... cứ ngồi thoải mãi đi.”
Diệp Thư Cát Ly vui mừng đến mức lúng túng, cô ta xách túi của mình lên rồi sang chỗ Nhâm Phó Hạ ngồi, ba người đàn ông đó cũng cười thiện rồi di chuyển sang phiến sofa kia ngồi vào.
Uông Thần Diêu vừa ngồi đã vắt chéo chân lên, trông anh ta giờ quyền quý sang hẳn, khí chất có chút hàn băng.
Diệp Thư Cát Ly cười như không khép được miệng. Cô ta không ngờ hôm nay lại gặp được 3 anh chàng đẹp soái tới mức như vậy, đã thế trên người một hai kẻ mang đồ hiệu rất đắt tiền. Điển hình như chàng trai vừa ngồi vắt chân đó mang chiếc đồng hồ Patek Philippe Perpetual Calendar 5204R-001, giá chắc rơi vào tỉ nhưng Diệp Thư Cát Ly không rõ giá.
Còn anh chàng bên cạnh cũng mang sợi dây tay rất lấp lánh.
Những món đồ đó không tầm thường chút nào. Còn anh chàng bên cạnh mặc khá tầm thường, mặc có chiếc áo phông màu đen cùng với chiếc quần âu đen, điều đó không khiến cho Cát Ly chú ý nhiều bằng Nhâm Phó Hạ.
Nhâm Phó Hạ có liếc nhìn Chung Ngụy vài cái.
"Hai tên đó trên người toàn đồ hiệu, còn hắn lại không có gì, thời buổi này mà có người giàu chơi với người nghèo rất hiếm đấy!"
Nhâm Phó Hạ rơi vào trạng thái trầm ngâm suy tư bỗng bị lay cánh tay cô mới nhìn sang, là Cát Ly, con nhỏ mê trai có chuyển chục kiếp cũng không rửa được cái nết nhày nhụa đó.
Nó ghé gần tai Phó Hạ thì thầm mấy câu cho Phó Hạ nghe: “A, đẹp troai quá! Giàu nữa, giúp tao xin số liên lạc đi, lẹ lẹ, tao ngại lắm.”
Nói xong Diệp Thư Cát Ly liền rời người, cô ta thẳng lưng ánh mắt hơi e ngại nhìn lên hai người đàn ông đó rồi hỏi: “Sao các anh lại chọn chỗ này ngồi vậy! Có phải... thấy tụi em ngồi đây nên... tới không?”
Nhâm Phó Hạ hơi ngạc nhiên, mắt cô tròn to nhìn ra Cát Ly, con nhỏ vừa bảo cô xin số điện thoại, nó ngại, mà quay mặt đi chưa đầy năm giây đã bắt chuyện?
“Tụi anh lần nào tới đây cũng ngồi đây đấy em gái! Mà bây giờ chỗ nào cũng đầy người hết, chỉ còn chỗ này thôi!” Đinh Thôi Lục cười nhẹ nói rồi nhún vai một cái.
Diệp Thư Cát Ly bây giờ lộ rất rõ nụ cười cứng ngác của mình: “Vậy... à!” Cảm giác quê tới hơi xấu hổ, Cát Ly vội quay mặt sang nhìn Nhâm Phó Hạ rồi nói.
“Phó Hạ, nào uống bia đi! Chúng ta tới đây để chẹp chẹp mà!”